Chương 6

“Từ khi con bị thất lạc, căn phòng này vẫn giữ nguyên như cũ. Lần này con trở về, mẹ đã trang hoàng lại, con nhìn xem có thích không?”

Đẩy cửa ra, Tô Miên bật đèn.

Ánh vào mi mắt là một mảnh hồng nhạt, tràn đầy cảm giác thiếu nữ, có thế thấy được dụng tâm của người bố trí.

“Con thích không?”

Yêu cầu về nơi ở của Kiều Uẩn cũng không cao, chỉ cần có thể ngủ là được, đôi diện với ánh mắt chờ mong củaTô Miên, cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Con rất thích.”

Ánh sáng ấm áp chiếu vào đôi mắt cô, dường như thêm vài phần ôn nhu.

Tô Miên sửng sốt một hồi lâu, mới tiếp tục nói: “Tốt lắm, tốt lắm, con thích là tốt rồi.”

Bà dường như nghĩ tới điều gì, trong mắt toàn là mềm mại: “Khi còn nhỏ, con thích nhất là ôm mẹ, làm nũng muốn mua cái này, mua cái kia đó. Cho nên có gì cần con nhất định phải nói cho mẹ, biết không? Con không cần phải cảm thấy ngại, mẹ muốn dành cho con những thứ tốt nhất.”

Kiều Uẩn im lặng một hồi lâu, cuối cùng ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Tô Miên nhẹ nhàng thở ra: “Anh hai con phải đóng phim, bên đó không thể xin nghỉ được cho nên mới không có trở về, đến lúc đó bảo nó mang quà về cho con.”

Bà sợ Kiều Uẩn cảm thấy người trong nhà không coi trọng cô, giải thích một lần.

Trên tay Kiều Uẩn có tư liệu của mọi người Lục gia, đã sớm biết anh hai Lục Trạm cô chưa gặp kia là minh tinh, gần đây đang tham gia game show, bởi vậy chỉ là gật đầu.

“Con biết rồi.”

Tô Miên sợ Kiều Uẩn mệt, không dám nhiều lời, dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt liền đi.

Chờ cửa đóng lại, Kiều Uẩn buông va ly hành lý, tròng mắt quay tròn đổi tới đổi lui, tò mò tả nhìn trái nhìn phải, vươn ngón tay ra chọc chọc bên này, chọc chọc bên kia.

Thì ra những cô gái nhỏ đều thích căn phòng có phong cách như vậy.

Cô cũng không phải không cảm giác được thái độ của mọi người trong Lục gia dành cho cô, chỉ là cô trời sinh rất ít cảm xúc, không biết biểu đạt tình cảm của mình như thế nào.

Hiểu biết về tình cảm của cô đều là xuất phát từ ông cụ đã nhận nuôi cô.

Xem đủ rồi, Kiều Uẩn mới mở va ly hành lý, lấy quần áo ra, di động liền vang lên.

Kiều Uẩn mới vừa tiếp điện thoại, thanh âm bên đầu kia liền mang theo vài phần khó tin: “Lão sư, nghe nói cô mặc kệ khối tài sản hàng tỉ, đi làm cháu… à không….làm con gái người ta sao?

Kiều Uẩn: “……”

Người nọ khóc lóc kể lể: “Cô đã nghỉ ngơi một năm, Kiều lão giáo sư chắc hẳn cũng không muốn nhìn thấy cô sa đọa như thế, cô không muốn hoàn thành di nguyện của lão giáo sư sao?”

Kiều Uẩn sửa đúng hắn: “Di nguyện của ông là muốn tôi có một cuộc sống của người bình thường, tôi đang cố gắng hoàn thành.”

“……? Là kiếm tiền không thơm? Hay là dương danh thế giới không thơm?”

“Tôi có tiền, còn nữa, ông đã nói làm người không được quá ham danh lợi.”

Người nọ hỏng mất: “Lão giáo sư còn nói là làm người phải biết chịu trách nhiệm, cô sẽ không cứ như vậy mà vứt bỏ chúng tôi chứ?”

Kiều Uẩn nghiêm túc hồi tưởng một chút, cuối cùng gật đầu: “Vậy được rồi, cho tôi thời gian nửa năm.”

Người nọ rõ ràng không tin: “Một năm lại thêm nửa năm, nửa năm lại thêm một năm nữa, không bao giờ kết thúc, cuối cùng sẽ không trực tiếp về hưu luôn đi?”

“Anh quá dông dài.”

Kiều Uẩn không muốn nói chuyện với hắn, cô nghe tiếng đập cửa, vì thế lạnh nhạt vô tình mà cắt đứt điện thoại.

Cô buông di động, mở cửa.

“Kiều Kiều.” Tô Miên bưng một ly sữa bò, thanh âm ôn nhu: “Đến đây, trước khi đi ngủ phải uống một ly sữa, mới có thể lớn nhanh.”

Kiều Uẩn cảm giác mình bị coi là trẻ con, chỉ có trẻ con mới uống sữa, nhưng vì tấm lòng của Tô Miên, cô vẫn nhận ly sữa, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Kiều Uẩn ngoan ngoãn an tĩnh như thế, làm Tô Miên cảm giác tình thương của mẹ tràn lan, không khống chế được tay mình, xoa xoa đầu tóc xõa tung mềm mại của Kiều Uẩn một lần.

“Mẹ không quấy rầy con nữa.”

Nói xong, nhanh chóng chạy mất.

A a a a a a!!!

Mình được sờ đầu con gái rồi, a a a a! Mềm quá, a a a!

Kiều Uẩn mở to mắt, nửa ngày mới nâng tay lên, đè đầu tóc xuống.

Kiểu tóc rối loạn.

……

Cha Lục là người đàn ông của gia đình, cơm nước xong thì hỗ trợ dọn dẹp chén đũa. Tô Miên nhảy nhót đi vào, liền thấy ông đang cầm cái chén ngẩn người.

Bà chạm chạm cánh tay của ông: “Nghĩ cái gì đó?”

Cha Lục hoàn hồn: “Tôi đang nghĩ chuyện trường học của Kiều Kiều.”

Tô Miên thở dài: “Nói thật tôi cũng sầu lắm, tôi đoán thành tích của con bé cũng không được tốt, sợ nó cuối cùng sẽ thất vọng. Nghĩ đến Kiều Kiều đáng yêu, ngoan ngoãn của tôi sẽ buồn bã không vui, trong lòng tôi liền không dễ chịu.”

Lục Duệ thần sắc trở nên ngưng trọng: “Kỳ thật nói không chừng Kiều Kiều chỉ là muốn cho chúng ta vui vẻ, làm chúng ta cảm thấy con bé rất cố gắng nên mới muốn vào Thịnh Dương cao trung.”

Trái tim Tô Miên run lên, nghĩ đến việc con gái lần đầu tiên tiếp xúc với thành phố lớn phồn hoa, trong nội tâm khẳng định vô cùng sợ hãi, “Kiều Kiều, cũng quá thích cậy mạnh.”

Lục Duệ cũng nghĩ như vậy, đánh nhịp quyết định: “Chúng ta cứ chọn trường học trước đi, đến lúc đó lại nói chuyện với Kiều Kiều, để nó biết dù cho thành tích của nó như thế nào cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thương chúng ta dành cho nó.”

“Tôi nghĩ cũng được đó.” Tô Miên tán đồng gật đầu: “Cho Kiều Kiều cái bậc thang, nếu Kiều Kiều vẫn khăng khăng muốn đi Thịnh Dương, vậy ông thử liên hệ trường học bên kia thử xem, coi có thể quyên tặng bao nhiêu khu phòng học thì có thể phá lệ được?”

Vì Kiều Kiều, chính là ngang tàng như vậy.

Lục Đình vừa lúc đi tới phòng bếp lấy đồ uống, nghe được lời này, sắp nôn ra máu!

Sao đối xử với cô ta thì vô cùng nghiêm khắc, đối xử với Kiều Uẩn thì lại phóng túng đến như vậy?

Lục Đình cắn cắn môi, bất công cũng quá rõ ràng!

……

Lại là một đêm không mộng.

Ngày hôm sau Kiều Uẩn đúng giờ thức dậy, cô mới vừa tỉnh, ánh mắt còn có chút mơ hồ, ôm chăn uể oải, hàng mi dài rũ xuống.

Một hồi lâu, mới tỉnh táo lại, nhìn hoàn cảnh chung quanh, “A ~” một tiếng.

Hết thảy giống như trước đây, nhưng lại cũng không giống.

Cuộc sống lúc trước của cô, rời giường, làm nghiên cứu, ngủ, rời giường, làm nghiên cứu, ngủ, mỗi Chủ Nhật cố định đọc sách

Rất tốt, hôm nay bước một bước hướng tới cuộc sống bình thường.

Kiều Uẩn sắp xếp xong chăn gối, ngáp một cái đi phòng tắm rửa mặt, lúc sau kéo va ly hành lý, bày ra từng món, từng món quà đã chuẩn bị trước.

Của ba, danh họa giá trị ngàn vạn.

Của mẹ, sản phẩm dưỡng da do viện nghiên cứu sản xuất độc quyền.

Anh cả, đồng hồ giá trị ngàn vạn.

Em gái nuôi…… đầu ngón tay Kiều Uẩn ngừng lại, ngón tay rời khỏi lắc tay kim cương trị giá ngàn vạn, lại cầm món quà khác để trên mặt bàn.

Lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

Kiều Uẩn mặc quần áo xong, đẩy cửa ra chuẩn bị xuống lầu, vừa đến cạnh thang lầu, liền nghe được tiếng nói chuyện dưới lầu truyền đến.

Tai Kiều Uẩn nghe thấy tên của mình, bước chân dừng một chút, đốt ngón tay khẽ nâng, gõ tay vịn hai cái, không tiếp tục đi xuống.