Chương 7

Lục Đình cả một đêm không ngủ ngon, nghĩ đến thái độ của cha mẹ nuôi đối với Kiều Uẩn, trong lòng buồn bực đến hoảng, vì thế ngày hôm sau, Lục Đình xuống lầu, trực tiếp đến trước mặt Lục Cảnh Tri đang ngồi trên sô pha xử lý công việc.

“Anh cả.”

Lục Cảnh Tri nâng khuôn mặt tuấn dật nghiêm túc lên, mày nhăn lại, “Sao trông có vẻ không có tinh thần vậy, có phải em lại thức đêm học bài không?”

“Không phải.”

Lục Đình thấp thỏm nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay đưa ra trước mặt Lục Cảnh Tri: “Anh cả, đây là số tiền tiêu vặt em để dành mấy năm nay, anh thay em đưa cho chị có được không?”

Trong mắt Lục Cảnh Tri toàn là nghi hoặc: “Em đây là…?”

Lục Đình có chút ngượng ngùng: “Em muốn xin lỗi chị, ngày hôm qua em thật sự không phải cố ý vạch trần chuyện quần áo của chị là hàng nhái, em chỉ là lanh mồm lanh miệng mà thôi. Nhưng mà chị hình như là không vui, lúc sau hoàn toàn không để ý tới em. Mấy năm nay em cũng để dành được không ít tiền, vốn là muốn phòng ngừa lỡ đâu ……”

Lục Cảnh Tri mày nhăn thật chặt, chẳng lẽ Đình Đình đã bắt đầu cảm thấy bất an từ rất lâu rồi?

Trong lòng hắn có chút bực bội, hắn tuy rằng lớn hơn Kiều Uẩn bảy tuổi, nhưng khi còn nhỏ đã sống ở nước ngoài với ông ngoại, tình cảm anh em với Kiều Uẩn chưa sâu sắc bao nhiêu thì cô đã bị thất lạc.

Sau đó Lục Đình đến Lục gia, hắn liền chuyển dời tình cảm với em gái của mình cho Lục Đình, ý đồ bù đắp tiếc nuối do bị mất đi Kiều Uẩn, chỉ là theo thời gian trôi đi, hắn cũng dần dần coi Lục Đình ngoan ngoãn, hiểu chuyện trở thành em gái mình.

Lục Đình khóe miệng cong lên một nụ cười: “Em không biết chị thích gì, số tiền này đều cho chị hết, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho chị mua vài món hàng đắt tiền.”

Lục Cảnh Tri đối diện với đôi mắt đơn thuần thiện lương của Lục Đình, không nỡ làm cô ta thấy mất mát, im lặng cầm lấy thẻ ngân hàng: “Kiều Kiều nhất định sẽ rất vui vì em quan tâm đến con bé như vậy.”

“Không phải lần trước em nhìn trúng một túi xách mà không nỡ mua sao, chờ lát nữa anh nói thư ký đặt hàng cho em.”

Lục Đình nghe vậy, tiếng nói ngọt ngào: “Cảm ơn anh cả, anh thật tốt.”

Lục Cảnh Tri bật cười một tiếng: “Chỉ biết làm nũng.”

Lục Đình vội vàng nói: “Ai bảo anh cả thương em nhất chứ.”

Khóe môi Lục Cảnh Tri gợi lên nụ cười nhàn nhạt, bộ dáng như dung túng, không có cách nào.

Lục Đình dường như nhớ tới chuyện gì, nói: “A, đúng rồi, không phải chị muốn vào Thịnh Dương cao trung sao? Em nghĩ hay là mời gia sư cho chị đi, hiện tại còn một tháng nữa vào học, hẳn là còn kịp.”

Lục Cảnh Tri biểu tình có chút cổ quái, đừng nói một tháng, cho dù một năm Kiều Uẩn cũng thi không đậu Thịnh Dương cao trung, nhưng hắn không muốn đả kích sự tích cực Lục Đình: “Việc này anh sẽ sắp xếp.”

Tô Miên bưng bữa sáng lên bàn ăn, nhìn thoáng qua hai người đang lẩm nhẩm lầm nhầm: “Mới sáng sớm, nói chuyện gì thần thần bí bí như vậy?”

Lục Cảnh Tri lo lắng nói: “Đang nói chuyện học của em gái, Đình Đình kiến nghị chúng nên tìm gia sư cho em ấy, con cảm thấy cũng được, thuận tiện mời luôn thầy dạy lễ nghi……”

Tô Miên vừa nghe, sắc mặt tức khắc trầm xuống: “Không mời!”

Lục Cảnh Tri chấn động, câu nói kế tiếp cứ thế mà kẹt trong cổ họng, khó hiểu mà nhìn về phía mẹ già nhà mình.

“Kiều Kiều vừa mới trở về, con liền muốn mời gia sư cho nó, là muốn cho con bé hiểu lầm chúng ta ghét bỏ thành tích của nó không tốt? Còn có thầy dạy lễ nghi? Lão đại con có ý gì!? Đó là em gái con, dù có moi chân, móc cứt mũi con cũng phải cảm thấy thơm.”

Tô Miên quả thực không biết nói hắn cái gì cho tốt.

Lục Đình: “……”

Bất công! Trắng trợn táo bạo bất công!

Lục Cảnh Tri suy nghĩ cẩn thận cũng cảm thấy mẹ nói đúng, nhưng vì mặt mũi, vẫn là nhịn không được biện giải: “Con sai rồi, là con suy xét không chu toàn, nhưng con cũng vì tốt cho em gái, muốn con bé sớm dung nhập vào gia đình chúng ta.”

“Được rồi, thật sự muốn tốt cho Kiều Kiều thì đừng có làm chuyện dư thừa.”

Tô Miên nói xong, nhìn về phía Lục Đình, “Không có việc gì thì đi làm bài tập, đừng lúc nào cũng ra mấy chủ ý lung tung rối loạn.”

Lục Đình ủy khuất mà dẩu miệng.

Lục Cảnh Tri vội vàng giải thích: “Không liên quan gì đến Đình Đình , con bé cũng chỉ là tốt bụng.”

Tô Miên sợ Lục Đình hiểu lầm, liền nói: “Hai ngày này mẹ vì chuyện Kiều Kiều trở về, khả năng có hơi không để ý đến con, nhưng trong lòng mẹ con và Kiều Kiều đều quan trọng như nhau. Đình Đình, con là đứa bé ngoan, nhưng có đôi khi quá tích cực cũng không tốt.”

Lục Đình:?

Lời này sao cô ta nghe có vẻ không đúng lắm?

Nửa ngày, cô ta mới cương mặt nhận sai: “Mẹ, con sai rồi, về sau sẽ không ra chủ ý linh tinh nữa.”

Lục Cảnh Tri hơi hơi nhíu mày: “Chúng ta chỉ là muốn đền bù cho em gái, muốn làm gì đó cho nó, nhưng con bé nó… thoạt nhìn rất khó ở chung.”

Tô Miên bất mãn: “Con cố gắng nỗ lực nỗ lực không phải dễ ở chung rồi.”

Lục Cảnh Tri ∶ “……”

Tô Miên trong mắt tràn đầy đau lòng: “Kiều Kiều rời khỏi chúng ta nhiều năm như vậy, trước kia không biết chịu bao nhiêu khổ, con là anh cả, mặc kệ nó làm cái gì, nói cái gì, con đều phải bao dung nó.”

Lục Cảnh Tri sắc mặt cứng đờ: “Con hiểu rồi, chỉ là phóng túng một chút thì được, nhưng cũng không nên cưng chiều quá, con sợ em gái không nhịn được dụ hoặc của thành phố lớn.”

Tô Miên suy nghĩ một lát, không nhanh không chậm mà nói: “Con vẫn nên lăn trở về công ty đi.”

Nhìn mẹ già nói xong lời này, liền hầm hừ trở về phòng bếp, Lục Cảnh Tri: “……”

Nghĩ đến biểu hiện ngày hôm qua của Kiều Uẩn, Lục Cảnh Tri hơi có chút bất đắc dĩ mà nhéo nhéo giữa mày.

Hắn chỉ là sợ Kiều Uẩn vừa đến thành phố lớn đã bị tiền tài làm cho hư hỏng, cuối cùng trở nên sa đọa, sao lại thành sai rồi?

Em gái ruột nhà mình, hắn có thể không đau lòng sao?

Ngược lại, hơn bất kỳ ai, hắn đều hy vọng Kiều Uẩn trở nên ngày càng tốt hơn, mặc kệ phẩm tính trước kia của Kiều Uẩn như thế nào, nhân lúc bây giờ còn nhỏ, càng phải nên kịp thời uốn nắn lại, tránh cho sau này bước trên con đường sai trái.

Lục Cảnh Tri cảm thấy cha mẹ quá mềm yếu, thế thì để hắn đảm nhiệm vai trò làm một người nghiêm khắc.

Lục Đình trên mặt mang theo quan tâm, “Anh cả, anh đừng giận gì mẹ nữa, em có thể hiểu được tâm trạng mất mà tìm lại được của mẹ.”

“Anh biết.”

Lục Cảnh Tri mệt mỏi xoa xoa đầu Lục Đình, trong lòng hắn sinh ra một tia bất mãn, cảm thấy cha mẹ đối với việc liên quan đến Kiều Kiều quá mức thật cẩn thận, lại không suy nghĩ đến tâm tình của Lục Đình.

Kiều Uẩn đứng ở lầu hai, nhìn cảnh tượng hai anh em hòa thuận dưới lầu.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô giật giật, tầm mắt dừng trên cánh tay Lục Cảnh Tri đang xoa đầu Lục Đình.

Cô nâng tay lên, sờ sờ đầu mình.

Đứng ngốc tại chỗ một lúc sau, xoay người về phòng, cầm lấy đồng hồ giá trị ngàn vạn trên mặt bàn tùy tay ném vào thùng rác, sau đó lại lựa chọn trong va ly hành lý.

Cuối cùng lấy ra một cái đồng hồ điện tử giá trị hai tệ, vừa lòng mà híp híp mắt, cái này thuận mắt hơn nhiều.