Chương 1

Vào ngày kỷ niệm 3 năm yêu nhau, anh hẹn bạch nguyệt quang đến nhà hàng tôi đặt để ăn tối, còn tôi ở nhà một mình đợi đến nửa đêm. Trên bàn trà đặt một chiếc bánh kem mà ngày hôm qua tôi đi đặt. Tôi đợi đến nửa đêm, khi bánh kem đã tan chảy và mềm vụn thì Trình Cao Tuấn cuối cùng quay trở lại. Trên người thoang thoảng mùi thuốc lá, anh bước đến với vẻ mặt mệt mỏi, vươn tay muốn ôm tôi vào lòng. Tôi tránh cái ôm trong ánh mắt kinh ngạc của anh, bình thản nhìn vào anh.

"Cao Tuấn chúng ta chia tay đi."

Cao Tuấn hoảng hốt nói: "Yến Linh anh không phải cố ý trở về muộn, là công ty tăng ca…"

Anh ta đang giải thích, một khắc nhìn thấy nội dung tin nhắn trên di động của tôi thì chợt im lặng. Tôi xoa xoa giữa mày, có chút mệt mỏi nói: "Tôi mời khách hàng của tôi đến ăn tối tại nhà hàng đó xong thuận tiện làm thẻ thành viên. Anh và Lâm Nguyệt Phù ăn cơm tại chính bàn tôi đã đặt trước, nên họ tự động gửi tin nhắn cho tôi."

Đó là một nhà hàng mà rất khó đặt chỗ, vì vậy tôi đã cố ý gọi trước. Kết quả là trước khi tan sở, Cao Tuấn đột nhiên gửi tin nhắn nói công ty phải tăng ca, không thể đi ăn tối. Vào thời điểm đó, tôi đang họp ở công ty mình, vì vậy tôi đã đưa cho anh ta mã QR của số xếp hàng và bảo anh ta hủy chỗ đã đặt trước.

Hai tiếng sau, tôi xách bánh kem về nhà liền nhận được tin nhắn này. Tôi nhìn Cao Tuấn một loại tuyệt vọng xám xịt hiện lên trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia. Anh ta vươn tay nắm lấy cổ tay tôi, tôi không hề giãy dụa, đôi môi tái nhợt của anh ta cuối cùng cũng bật ra một chút máu.

"Anh có thể giải thích, Yến Linh anh có thể giải thích..."

Tôi lắc lắc đầu.

- Không cần thiết, Cao Tuấn chuyện này cũng không trách anh, có một số việc kỳ thật em đã biết từ lâu, chỉ là chính mình chưa chịu hết hy vọng.

Tôi đã yêu Cao Tuấn thanh từ xuân vườn trường cho tới khi trưởng thành, tình cảm ngày càng sâu, cũng trở thành cố chấp, không thể dứt bỏ.

Tôi cũng biết trong lòng anh ấy vẫn luôn nhớ về một người, một bạch nguyệt quang canh cánh trong tim, cũng là người mà tôi mãi không thể thay thế được.

Đó là Lâm Nguyệt Phù một thân đầy quang hoàn, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, mỹ nam vờn quanh.

Tôi đã cố chấp không chịu buông bỏ, thậm chí còn không cần tôn nghiêm, chấp nhận trở thành lớp xe dự phòng để ở bên cạnh Trình Cao Tuấn.

Tối nay trong suốt mấy tiếng đồng hồ đợi Cao Tuấn về nhà, tôi một lần nữa hồi tưởng lại chuyện quá khứ. Mới nhận ra, nếu tôi không cố chấp theo đuổi Cao Tuấn không chịu buông tay, có lẽ tôi của hiện tại sẽ tốt hơn.

Quay ngược thời gian về 3 năm trước, tôi nằm mơ cũng không thể ngờ mình là người nói hai chữ chia tay với Cao Tuấn Khi đó, tôi đã thích cậu ta được 5 năm dài. Khi mối tình thầm kín bấy lâu sắp đẩy tôi dồn vào chân tường thì Cao Tuấn bất ngờ tỏ tình với tôi. Thật ra cũng không tính là tỏ tình.

Có một lần tôi mua đồ ăn khuya, mang xuống lầu dưới ở ký túc xá cho cậu ta. Cậu ta xoa xoa đầu tôi, rồi cúi đầu hôn tôi. Tôi đứng im một chỗ, đơ ra, tim đập loạn xạ. Cao Tuấn hôn tôi một lúc lâu, sau đó mím môi hỏi tôi.

- Có muốn thử không?

- Được

Tôi không thể nào cự tuyệt cậu ta, từ trước đến nay cậu ta luôn biết rõ điều đó. Tháng thứ 2 sau khi chúng tôi ở bên nhau, tôi mới biết rằng, anh chọn tôi là vì bạch nguyệt quang Lâm Nguyệt Phù của anh nhất quyết đòi chia tay.