Chương 2.14

Bên trong xe ngựa hơi lạnh, là loại hơi lạnh xuyên qua quần áo, khiến người ta không khỏi rùng mình, Tạ Ngọc Chi nghe thấy tiếng roi ngựa vung bên ngoài, cũng có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, cũng có nhịp tim y đập, một tiếng lại một tiếng, tựa như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Thẩm Diệu Bình chôn mặt lên cần cổ y, mυ"ŧ một chút lại cắn một chút, Tạ Ngọc Chi khó khăn ngẩng đầu, ánh mắt phập phù, đầu ngón tay bất lực siết chặt vai Thẩm Diệu Bình, mũi đỏ dần, hô hấp cũng dần loạn.

Xe vẫn cứ lăn bánh, một hồi lâu sau liền yên tĩnh lại, hai người trán áp vào trán, hô hấp giao hòa, Tạ Ngọc Chi rũ mắt nhéo tai Thẩm Diệu Bình, không hiểu sao lại thấy có chút nhớ nhung, tay cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Thẩm Diệu Bình như có cảm giác, cảnh giác nhìn hắn, ám chỉ nói: “Nhéo lỗ tai là chuyện các bà các chị mới làm.”

“… Ta là nam tử, đương nhiên sẽ không như nữ nhi,”

Tạ Ngọc Chi dừng một chút, như không có chuyện gì xảy ra mà thu tay về, cụp mắt đút tay vào trong tay áo nói: “Lần sau nếu có người chọc ta giận, trực tiếp sử dụng kiếm mà chém, mới xứng với thân phận Đại tướng quân.”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy ngấm ngầm làm mặt quỷ, nghiêng đầu tới gần, tai thính nhúc nhích, bại phục dưới vũ lực: “Được được được, cho ngươi nhéo cho ngươi nhéo, ngươi nhéo đi, ta không nói là được rồi.”

“Không thích!”

Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Tạ Ngọc Chi đẩy gã ra, vén rèm xe lên trực tiếp đi xuống, Thẩm Diệu Bình thấy thế nhảy xuống xe, đi theo sau, cười hì hì nói: “Ấy ấy ấy, ngươi tức cái gì, lớn rồi, tính tình sao lại giống đứa nhỏ vậy.”

Bước chân Tạ Ngọc Chi không ngừng: “Ta lớn hơn ngươi.”

Thẩm Diệu Bình không phản ứng lại, bối rối: “Hả? Lớn hơn ta sao? Chỗ nào lớn hơn ta nhỉ?”

Tạ Ngọc Chi vừa nhìn đã biết gã cố tình hiểu lầmm, thẹn quá thành giận nói: “Vô liêm sỉ, tất nhiên là tuổi tác, ngươi nghĩ là cái gì!”

Mắng thì cứ mắng, Thẩm Diệu Bình da dày, không có chút ngượng ngùng nào, rung đùi đắc ý đi tới trước: “Nhị gia nghĩ cái gì, ta nghĩ cái đó thôi.”

Tạ Ngọc Chi nhanh như chớp giật tay ra, nắm lấy bả vai gã, nào ngờ Thẩm Diệu Bình phản ứng càng nhanh, kéo tay y về trước, khiến Tạ Ngọc chi dính sát vào người, khom lưng vác người lên, cũng thuận thế ôm lấy chân y, nhìn người trên lưng nói: “Muốn ta cõng cứ việc nói thẳng, Nhị gia xấu hổ làm chi.”

Tạ Ngọc Chi không nói lời nào, chỉ cảm thấy tiểu tử vô liêm sỉ này trước đây khẳng định đùa giỡn không ít cô nương, hừ nhẹ một tiếng, không nhịn được nhéo lỗ tai của gã: “Ở quê ngươi, có nữ tử thích ngươi không?”

Thẩm Diệu Bình cõng y, từng bước từng bước đi vững vô cùng: “Vậy phải xem kiểu thích nào đã, nếu là mặt, thì rất nhiều, có thể vì nhan sắc mà yêu. Tuổi già, nhan sắc phai tàn thì có thể duy trì bao lâu, mà các nàng một khi đã thân với ta, lại không ai thích ta cả.”

Tạ Ngọc Chi nghi hoặc: “Tại sao?”

Thẩm Diệu Bình nói: “Vì ở chỗ ta, nữ tử đều là rất thông minh, nam nhân cũng quá mức thông minh, tức là khó có thể kiểm soát, các nàng rất nhanh mà trầm mê vẻ ngoài cùng lời ngon tiếng ngọt, lại ít khi nào chân chính trao gửi chân tâm.”

Tạ Ngọc Chi hơi dùng sức tóm chặt lỗ tai gã: “Thế gian dùng chân tâm đổi chân tâm, ngươi không trả giá bằng chân tâm, sao lại hi vọng người khác dùng chân tâm đối đãi ngươi.”

Hừ, ngây thơ.

Thẩm Diệu Bình không phản đối: “Vậy chân tâm của ta để ở chỗ tại Nhị gia, Nhị gia sẽ dùng chân tâm đáp lại sao?”

“Tiểu tử vô liêm sỉ,” Tạ Ngọc Chi kề sát vào lỗ tai gã, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta không tin chuyện hoang đường của ngươi.”

Thẩm Diệu Bình nghĩ thầm ngươi không tin thì không tin, nhéo lỗ tai của ta làm cái gì.

“Mau buông tay, biết nói mình không học theo nữ nhân, thì nhéo ta làm gì.”

“Không buông thì sao?”

“Nếu vẫn không buông tay, ta ném ngươi xuống sông.”

Đoạn hành lang quanh co đó có một cái ao, Thẩm Diệu Bình làm bộ muốn đi tới chỗ đó, Tạ Ngọc Chi trực tiếp túm cổ gã: “Ngươi nếu như có đủ gan, thì xem hai ta ai chết đuối trước.”

Thẩm Diệu Bình nói: “Sao mà chết được, trong phủ nhiều người hầu như vậy, tùy tiện gọi hai tiếng là có người tới.”

Tạ Ngọc Chi cười gã ngây thơ, khóe miệng cong lên: “Ta, nếu không lên tiếng, ngươi nghĩ chúng dám tới cứu ngươi sao.”

… Việc này có lý, mệnh người cổ đại không đáng giá.

Thẩm Diệu Bình rút chân về, lập tức đổi hướng tới Khúc Phong viện, lòng bàn tay nóng rực cách ống quần bóp bóp cẳng chân Tạ Ngọc Chi, thấp giọng cười nói: “Như nhị gia nói, ta sao đành lòng ném ngươi xuống.”

Xung quanh có người hầu tuần tra ban đêm, nhìn bọn họ như vậy đều làm như không nhìn thấy, cúi đầu vội vã đi qua, tới cửa Khúc Phong viện, Thẩm Diệu Bình mới buông người ra.

Đêm đã khuya, Kim Ngân cùng Phục Linh giống như ngày thường hầu hạ bọn họ rửa mặt, cởi phục sức bên hông xuống, chóp mũi Phục Linh bỗng nhiên giật giật: “Ô, cô gia trên người sao lại có mùi này?”

Kim Ngân hoàn không kịp trách nàng không giữ quy củ, chỉ thấy Tạ Ngọc Chi cầm thủy tinh bội cầm tới, cười nhạo nói: “Ai biết hắn đi tới chỗ không sạch sẽ nào, cả người dính mùi thơm son phấn.”

Thẩm Diệu Bình hì một tiếng, cười mà không cười: “Làm như ngươi không đi ấy, Phục Linh, ngửi thử xem, Nhị gia nhà ngươi trên người không chừng có mùi giống ta đó.”

Phục linh tất nhiên là không dám, nàng mơ hồ phát hiện mình nói sai, không dám tiếp tục, chỉ thấy hai vị chủ nhân từ lúc vào sân liền ngấm ngầm tranh cãi, thi đấu miệng lưỡi ai lưu loát, không ai buông tha ai.

Nàng không biết, hai người không chỉ chọc ngoáy, ban đêm còn muốn quấn nhau.

Thẩm Diệu Bình giữa ban ngày cười hì hì, buổi chiều cũng vô cùng ôn nhu, ngày hôm nay lại khác, Tạ Ngọc Chi bị gã ép tới không thể động đậy, cả người tiết lực, chỉ có thể cắn mạnh lên vai gã: “Vô liêm sỉ.”

Thẩm Diệu Bình buồn bực: “Nhị gia ngoại trừ vô liêm sỉ không biết mắng gì khác sao?”

Tạ Ngọc Chi nắm cái gối đập tới: “Súc sinh!”

Thẩm Diệu Bình né: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo cho, mệnh Nhị gia không tốt rồi, gả cho súc sinh, chẳng khác gì súc sinh.”

Tạ Ngọc Chi nhắc nhở gã: “Ngươi tới ở rể đấy.”

Thẩm Diệu Bình nói: “Vậy mạng ta thật không tốt, gả cho súc sinh.”

Gã lòng dạ đen tối, mọi chuyện để trong lòng, Tạ Ngọc Chi bị Thẩm Diệu Bình chọc tức tâm tình cũng bị mất, cũng không dám tiếp tục chọc giận gã. Lòng kẻ này còn nhỏ hơn mũi kim, giữa ban ngày bị chọc tức, buổi tối liền muốn ở trên giường tìm cách bù đắp, mười phần tiểu nhân.

Ngoài cửa sổ, cành lá rì rào, trăng lặn gió thổi, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống khiến người ta biết rằng mùa đông mau tới, Thẩm Diệu Bình nhắm mắt ngủ say, trong mộng kỳ quái lạ lùng, cũng không biết có phải hôm nay nhắc tới “Quê hương” hay không, vài gương mặt người cũ thoáng qua trong đầu, nhanh tới nổi không kịp giữ lại.

Đời trước, ba của Thẩm Diệu Bình rất có tiền, cũng rất phong lưu, trong nhà có vợ, bên ngoài lại có bồ nhí, tính cả cả con riêng của phụ nữ bên ngoài, tổng cộng có tám người, Thẩm Diệu Bình chính là một trong số đám con riêng đông đảo kia.

Người mẹ bất lương của gã tưởng mẫu bằng tử quý, được gả vào hào môn, kết quả thủ đoạn của vợ tên đàn ông kia vô cùng lợi hại, nhiều năm như vậy vẫn trông coi nhà cửa kín kẽ, không một lỗ hổng. Bà ta nản lòng thoái chí cũng buông tay, ném Thẩm Diệu Bình cho hàng xóm chăm sóc, sau đó thu thập hành lý nói đi công tác, rồi không trở lại.

Hàng xóm không muốn nuôi kẻ không phận sự, cũng may gã kia có chút lương tâm, đem con mình mang về nhà chăm sóc. Sống ở trong hoàn cảnh như vậy, Thẩm Diệu Bình từ nhỏ đã rất biết nhìn sắc mặt người khác, làm bà nội vui tới mở cờ trong bụng, ngày tháng như thế miễn cưỡng quá đi, chỉ là người già cũng sống không được bao lâu, sau đó…

Sau đó ngày tháng cũng cứ như vậy mà trôi đi.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn không có ai thật tâm đối xử tốt với gã, mà Thẩm Diệu Bình cảm thấy thế giới này có nhiều người còn thảm hơn mình, ai cũng muốn sống tốt, muốn thôi thì cũng vô dụng, quan trọng là làm sao để mình sống tốt.

Gã chỉ là một người bình thường, cuộc sống bình thường, chuyện cũ cũng bình thường, tựu như lúc gã tới vậy, không quan trọng, cũng không có gì thay đổi. Ngày gã chết, cũng như không lưu lại bất kì dấu chân nào mà đặt chân tới triều đại này, ngoại trừ gã ra, không người biết Thẩm Diệu Bình ở cái triều đại này phong lưu tùy ý đã trải qua một đời.

Trí nhớ của cá chỉ có bảy giây, một giấc mơ có thể lưu giữ một khoảng thời gian, dù người đó có muốn nhớ tới hay không, Thẩm Diệu Bình lại rất rõ ràng, gã cũng không muốn nhớ tới giấc mộng lộn xộn này, buổi sáng liền quên hết rồi.

Ngày hôm qua nhóc mập đem pha lê tới Đô sát viện, sáng sớm Tiền Thông trực tiếp đưa tới, to bằng nắm tay, cực kỳ long lanh, tất nhiên so với khối mà Chiêu quý phi ban xuống còn đẹp hơn.

Thẩm Diệu Bình xoa cằm, tấm tắc lấy làm lạ, giàu rồi giàu rồi giàu thật rồi, quả nhiên là nghèo thì rất nghèo, người giàu thì lại rất giàu, trong nhà thằng nhóc này đúng là có tiền. Gã gọi Kim Ngân, lần này lại đưa cho nàng một bản vẽ mới: “Khối thạch anh này này chia ra làm hai, một thì làm giống lần trước, một nửa làm theo bản mới.”

Lòng Kim Ngân thấy kỳ lại, nhưng nàng so với Phục Linh thận trọng hơn, cũng không hỏi nhiều, nhận bản vẽ, mới vừa đi hai bước lại bị Thẩm Diệu Bình gọi lại: “Bảo tên thợ đó ngậm miệng, nếu như tiết lộ bản vẻ ra ngoài, bổn đại gia có thể phải trừng trị hắn thật nghiêm.”

Kim Ngân nở nụ cười: “Cô gia yên tâm, là tiệm của phủ ta, bọn họ không dám khua môi múa mép đâu ạ.”

“Vậy thì tốt.”

Thẩm Diệu Bình nhớ mình sáng nay còn phải tuần phố, không khỏi thở dài, Tạ Ngọc Chi tỉnh, mở mắt ra thấy Thẩm Diệu Bình ngồi ở bên giường, híp mắt lại, từ bên trong áo gấm lặng lẽ đưa tay nhéo gã một cái.

Thẩm Diệu Bình lợn chết không sợ bỏng nước sôi, cười toe toét đổ nhào lên giường, ép Tạ Ngọc Chi thật chặt: “Nhị gia không có lương tâm, sáng sớm đã táy máy tay chân.”

Tạ Ngọc Chi trốn trong áo gấm, mặt trong trẻo lạnh lùng, dấu hồng nhạt cố tình để lại ở cổ, Thẩm Diệu Bình cách chăn ôm lấy y, chân thành khen: “Nhị gia thật là đẹp.”

Lòng Tạ Ngọc Chi nghĩ ta đẹp ngươi vẫn vào thanh lâu làm trò, tay tóm chặt cổ áo gã, nửa thật nửa giả uy hϊếp nói: “Ta sẽ cho người bí mật theo dõi ngươi, cẩn thận chút, nếu có thể tuyệt đối đừng lộ nhược điểm cho ta thấy.”

Chuyện Ngự Sử tuần thành này cũng khá xui xẻo, khó thành, mỗi ngày đều có tỷ lệ nhất định đυ.ng độ với nhiều bảo bối hoàng thân quốc thích mà gã không thể ra tay. Cái miệng của Thẩm Diệu Bình thực sự làm người tức điên, nói không chừng ngày nào gặp phải kẻ khó xơi bị người ta đánh gãy răng, thành thật mà nói, chính gã cũng rất lo lắng an toàn cho cơ thể mình.

Thẩm Diệu Bình hào khí ngất trời, định liệu trước: “Ta không làm chuyện thẹn với lòng, nhị gia cứ việc phái người theo dõi, càng nhiều càng tốt, nếu là thấy ta vào thanh lâu, ta sẽ theo họ ngươi!”

Tạ Ngọc Chi nhíu mày: “Không gọi Thẩm Diệu Bình, mà gọi Tạ Diệu Bình?”

Thẩm Diệu Bình gật đầu.

Tạ Ngọc Chi ghé vào tai gã, nhẹ nhàng nhào nặn lỗ tai gã: “Ngốc, ta không muốn ngươi theo họ ta, ngươi nhớ kỹ, nếu như lại bị ta bắt được ngươi đi vào thanh lâu, cẩn thận túi tiền của ngươi…”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy theo bản năng che túi gấm đựng tiền bên hông, phản ứng lại, cười hôn y một cái: “Ta kiếm tiền là vì sao, chẳng phải là nuôi nhị gia sao.”