Chương 2.13

Liễu Chấn Hổ nghe vậy sững sờ, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, lại nghe Thẩm Diệu Bình cười híp mắt lặp lại một lần: “Ta chỉ là người phàm tục, không muốn dùng hư chiêu, ta thua, bò trên đất ba vòng học chó sủa, ngươi thua, đưa ta bảy ngàn quan tiền, thế nào?”

Bảy ngàn quan tiền không phải là con số nhỏ, Liễu Chấn Hổ nếu thật sự thua nhiều tiền như vậy, Vũ An Hầu có thể lột da hắn, nhưng hắn tự tin không bị thua Thẩm Diệu Bình, khẽ cắn răng quyết tâm liều mạng, rốt cuộc đồng ý.

“Được! Làm theo lời ngươi.”

Viết thơ cần thời gian và cân nhắc đắn đo, hai người thi thơ, tỳ nữ bưng lư hương lên, đặt lên bàn, dâng văn phòng tứ bảo, quy định dùng thời gian một nén nhang làm hạn định, Liễu Chấn Hổ đã sớm bắt đầu đề bút suy nghĩ, ánh mắt phần lớn vẫn trung trên người Thẩm Diệu Bình, muốn nhìn xem gã có thể viết gì.

Thẩm Diệu Bình chỉ uống từng chén từng chén rượu, uống xong một bình, lại một bình, trong mắt đã thấy men say, gã liếc mắt nhìn góc cách đó không xa, thân ảnh kia vẫn lẳng lặng ngồi ở, mặt Tạ Ngọc Chi tuấn tú âm nhu bị bóng tối phân cách thành hai nửa, một là đèn đuốc sáng choang, một đen kịt chỉ thấy ánh sáng trong đôi mắt.

Tiền Thông gấp, hung hăng trong bóng tối giục Thẩm Diệu Bình: “Đại nhân, viết nhanh lên, lát uống say thì làm sao mà viết, học chó sủa mất mặt lắm, huynh đệ chúng ta cũng không vẻ vang gì.”

Thẩm Diệu Bình ghét bỏ, vung tay áo: “Đi đi đi, nói nhiều quá thì tiền thưởng hôm nay ngươi trả.”

Liễu Chấn Hổ nghĩ sẵn trong đầu, bắt đầu viết, hương dây cũng đã cháy hơn phân nửa, Thẩm Diệu Bình rốt cục có hành động, nhưng là để bầu rượu xuống, đem lòng bàn tay phải quấn lấy băng gạc từng vòng tháo ra.

Vết thương vài ngày trước đã bắt đầu từ từ khép lại, nhìn vẫn còn có chút dọa người, Tuyết Y thấy thế lúc đầu ngơ ngác, sau đó nói: “Tay Thẩm công tử có thương tích, nếu chưa lành, Tuyết Y nguyện viết thay.”

“Không cần.” Thẩm Diệu Bình lắc đầu.

Dây hương kia đã chẳng còn bao nhiêu, sĩ tử áo xanh vừa mới bị gã mắng ló đầu liếc mắt nhìn, thấy trên giấy trống không, không khỏi châm biếm: “Thẩm huynh sao không viết, ai nấy đều thổi phồng ngươi tài hoa phi phàm, sao chậm thế này, Liễu huynh đã viết xong rồi.”

Mọi người nghe vậy nhìn lại, Liễu Chấn Hổ cuối cùng thu bút, hắn thấy trên giấy Thẩm Diệu Bình trống trơn, không khỏi cười ha ha, lệnh tỳ nữ đem thơ mình làm trình cho Tuyết Y cô nương bình, lại lên tiếng châm chọc nói: “Thẩm Diệu Bình ơi là Thẩm Diệu Bình, bổn đại gia chờ ngươi bò trên đất học chó sủa, nếu ngươi hiện tại trực tiếp chịu thua, ta có lẽ sẽ suy nghĩ lại một chút tha cho ngươi một cái mạng.”

Thẩm Diệu Bình nhấp rượu: “Không vội, trước tiên nhìn thơ của Liễu huynh.”

Tuyết Y cô nương nghe vậy vui vẻ đáp ứng, nhận thơ Liễu Chấn Hổ nhìn kỹ một lần, sau đó sắc mặt trầm xuống, đánh giá đúng trọng tâm: “Dàn ý bình thường, ngôn từ hỗn tạp, hạ phẩm.”

Ở thời cổ đại nam tôn nữ ti, không ít người xem thường kỹ nữ, nhưng nếu bàn luận, các nàng một bụng tài hoa cũng không phải là nói dóc. Nói về bàn luận trị quốc an bang, khả năng Tuyết Y chỉ thua một chút, mà bình thi từ ca phú nàng cũng là người giỏi giang.

Liễu Chấn Hổ là khách quen thanh lâu, tất nhiên hiểu rõ, nghe vậy cũng không thèm để ý, chỉ chờ Thẩm Diệu Bình viết ra thơ “Hạ hạ phẩm” để mà cười nhạo.

Dùng thời gian một nén nhang làm tiền đề, thơ Liễu Chấn Hổ mặc dù không thật tốt, nhưng là đúng quy củ, ai biết lại không lọt vào mắt Tuyết Y, không khỏi khiến người ta cảm thấy đau răng, nàng tiện tay đem thơ giao cho thị nữ, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu Bình: “Công tử có thể viết tác phẩm xuất sắc chăng?”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía Tạ Ngọc Chi ngồi ở góc, lại thấy đối phương khoanh tay, nhàn nhạt liếc nhìn gã, không biết là vui hay giận, gã ngửa đầu uống cạn chén rượu cuối cùng, ý cười ở khóe môi biến mất.

Thẩm Diệu Bình run ống tay áo, rốt cục đề bút, bắt đầu viết, chỉ một thoáng xoạt xoạt xoạt mấy chục con mắt đều nhìn chăm chú, thậm chí trực tiếp bước tới, gã viết một câu liền đi theo đọc một câu.

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,

Rụng như mưa, sao rực rỡ.


Có người không khỏi gật gật đầu, mở đầu đã bỏ xa Liễu Chấn Hổ rất nhiều, nhưng mà chữ xấu, bất quá thấy trên tay Thẩm Diệu Bình có vết thương, cũng không nghiên cứu kĩ, chỉ chăm chú nhìn.

Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.

Phụng tiêu uyển chuyển,

Ánh trăng lay động,

Suốt đêm rồng cá rộn.


Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,

Phảng phất hương bay, cười nói rộ.


Câu này miêu tả vô cùng nhuần nhuyễn cảnh sắc phồn hoa bên ngoài, hình ảnh mỹ nhân tóc mai y phục thơm ngát, thực sự sinh động, sắc mặt Liễu Chấn Hổ xấu đi, mãi đến tận Thẩm Diệu Bình chốt hạ câu cuối cùng,

Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,

Bỗng quay đầu lại,

Người ngay trước mắt,

Dưới lửa tàn đứng đó.


Bút thu lại, xung quanh yên lặng như tờ.

Miêu tả cảnh náo nhiệt rầm rộ, ngoại trừ dùng từ tinh diệu, cũng có chỗ nào độc đáo, nhưng mà đến khi câu cuối cùng xuất hiện, mọi người mới phát hiện đoạn trên tả cảnh thịnh thế phồn hoa kia, đoạn dưới tả mỹ nhân mỹ nữ nọ, đều chỉ để tôn lên một người.

Tuyết Y nhìn chằm chằm không chớp mắt bài thơ, không khỏi lẩm bẩm thành tiếng: Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó.

Nàng ngây người chốc lát, cuối cùng thở dài, thần sắc phức tạp nhìn về phía Thẩm Diệu Bình: “Câu rất hay, hôm nay người thắng chính là Thẩm công tử.”

Liễu Chấn Hổ nghe vậy đầu óc choáng váng, Tuyết Y nói mấy nhẹ nhàng chữ mà như là sấm sét giữa trời quang làm hắn nhức đầu hoa mắt, nổ cả đom đóm, đặc biệt là Thẩm Diệu Bình vẫn bỏ đá xuống giếng, cố ý nhúng tay vào, cười hì hì nói: “Bảy ngàn quan tiền, không phải là bảy trăm quan tiền, Liễu huynh tuyệt đối đừng quên đấy.”

Liễu Chấn Hổ cảm giác cổ họng mình có máu mùi tanh, hai má hắn co giật hai lần, muốn nói gì, cũng không nói ra được, mặt đỏ đậm, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Diệu Bình, cuối cùng vươn tay ra, tóm chặt gã sai vặt của mình, nghiến răng nghiến lợi khó khăn phun ra hai chữ ——

“Hồi, phủ!”

Mọi người cười phá lên, Tuyết Y cảm thấy hổ thẹn vì việc mình đã trêu chọc gã, không khỏi uốn gối hành lễ nói: “Công tử tài cao, tiểu nữ tử bái phục chịu thua.”

Người thời nay hận không gặp cổ nhân, cổ nhân cũng hận không gặp người thời nay, như vượt dòng lịch sử gặp mặt Tân Khí Tật, Tân tiên sinh, nhưng đáng tiếc ông trời vẫn không để người phong lưu trên thế gian này hết thảy đầu thai cùng một thời đại.

“Cô nương quá khen, ta chỉ là có tí khôn vặt, hai chữ tài cao này không thể gánh được.”

Thẩm Diệu Bình nói trắng ra là chính đã mất mặt ăn cắp thơ người ta, gã nghiêng người tránh lễ của Tuyết Y, sau đó dưới con mắt mọi người vò thơ viết ban nãy thành một cục nhét vào trong tay áo, chắp tay cười nói với mọi người chung quanh: “Náo nhiệt đã xem xong, rượu cũng đã uống thỏa thuê, thời gian không còn sớm, tại hạ cáo từ trước.”

Dứt lời chào hỏi đám người Tiền Thông một tiếng, để lại tiền thưởng, không để ý văn nhân muốn giữ gã lại thảo luận, tự mình rời Dạ Xuân lầu.

Tạ Ngọc Chi nhìn, cũng đứng dậy đi theo, Thẩm Diệu Bình dựa vào cạnh cửa chờ y, cầm gói bánh sơn tra mua ven đường, ăn non nửa, thấy y đi ra, cười híp mắt đưa gói bánh tới: “Có ăn không?”

Tạ Ngọc Chi không nhận, đặt bàn tay ở phía sau, cố ý nghiêm mặt nhìn gã: “Ngươi thật là to gan, dám trốn ta tới đây, không sợ ta trừng trị ngươi?”

Thẩm Diệu Bình căn bản không hoảng sợ, gã lại không ngủ với nữ nhân: “Ta nghe nói Dạ Xuân lầu nổi tiếng, hiếu kỳ thôi, hôm nay gặp mặt cũng không có gì đặt biệt, không gì phải ngạc nhiên, sau này cũng không đến.”

Thẩm Diệu Bình ăn xong bánh, vỗ vỗ tay muốn rời đi, Tạ Ngọc Chi lại kéo cổ tay Dạ Xuân lầu không cho đi, mím môi không vui nói: “Ngươi sao lại viết thơ cho ả kỹ nữ kia.”

Thẩm Diệu Bình chơi xấu: “Viết thì sao?”

Đôi mắt đen nhánh của Tạ Ngọc Chi nhìn chằm chằm gã, dĩ nhiên nhìn ra được mấy phần oan ức trong đó: “Ngươi viết thơ cho nữ nhân khác, còn hỏi ta thế nào?”

“Ai nói ta viết cho nàng.”

Cảm giác say dâng lên, Thẩm Diệu Bình say khướt, gã từ trong tay áo rút ra tờ giấy bị vò nhăn, sau đó mở ra, chỉ vào câu cuối cùng nói: “Nhìn thấy không, Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó…”

Thẩm Diệu Bình nói vò vò mặt Tạ Ngọc Chi, cười lưu manh, trêu đùa nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi biết câu này ta làm sao viết được không?”

Tạ Ngọc Chi lạnh như băng, không nói lời nào, lỗ tai lại từ từ đỏ.

“Ta đi dạo thanh lâu, đi dạo tới kinh hồn bạt vía, nhìn xung quanh, vừa quay đầu lại, nhìn thấy ngươi ngồi trong xó, liền nghĩ ra được câu này.”

“…”

Thẩm Diệu Bình nói xong ngáp một cái, gục lên vai Tạ Ngọc Chi: “Đi, buồn ngủ, về nhà ngủ.”

Tạ Ngọc Chi bất động.

Thẩm Diệu Bình “Ha” một tiếng: “Sợ cái gì, hai ta hợp pháp mà.”

Tạ Ngọc Chi không nói, tay đỡ lấy hắn: “Ngươi uống say rồi.”

Tiếng vó ngựa tiến gần, thân vệ đánh xe tới, tiếng roi phất trong không khí nhẹ nhàng vang lên, đãi dừng hẳn sau, Tạ Ngọc Chi lên xe, duỗi tay nắm lấy cánh tay Thẩm Diệu Bình lôi người lên.

Bên trong xe đưa có giường êm, Thẩm Diệu Bình nghiễm nhiên đã đem cái kia ra làm giường, nằm gối lên chân Tạ Ngọc Chi bắt đầu ngủ say, sườn mặt xinh đẹp khó tin, Tạ Ngọc Chi không khỏi cười, tay thon dài nhìn ngắm thủy tinh bội bên hông gã, sau đó tay vỗ vỗ mặt của gã,

“Thẩm Diệu Bình.”

“Ừm… Hả?”

Tạ Ngọc Chi nghiêm túc nhìn gã, trên người có mùi thuốc Đông y rất nhẹ, người hơi nghiêng, sát vào hỏi gã: “Ở Dạ Xuân Lầu, điều ngươi nói có thật không?”

Thẩm Diệu Bình căn bản không nghe rõ y đang nói cái gì, chỉ là gật đầu một cách tùy tiện: “Phải, là thật.”

Tạ Ngọc Chi tựa cười mà không cười, lại hỏi: “Vậy ngươi nhớ ngươi nói cái gì không?”

Thẩm Diệu Bình cuối cùng cũng coi như tỉnh táo hơn, vỗ ngực bảo đảm nói: “Ta đối với Nhị gia một mảnh chân tình, thiên địa chứng minh, nhật nguyệt chứng giám, người khác ở trong mắt ta chỉ là bụi trần, là gió thoáng quan, rất nhỏ không đáng kể, dù cho có xinh đẹp thì trong lòng ta cũng chỉ có một mình Nhị gia.”

“Tốt lắm,” Tạ Ngọc Chi gật gật đầu, rất hài lòng câu trả lời của gã,

“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, tiền thắng từ trong tay Liễu Chấn Hổ là bảy ngàn quan tiền, ngươi định tiêu thế nào?”

Thẩm Diệu Bình nghe vậy nhất thời im lặng, Tạ Ngọc Chi không lẽ muốn gã nộp tiền riêng ra? Chuyện này không ổn, trên đời này nào có nhiều như kẻ ngu để cho gã lừa.

Yên lặng trở mình, Thẩm Diệu Bình lấy tay ôm lấy eo Ngọc Chi, chôn mặt ở trong l*иg ngực của y cọ cọ, vô cùng lương thiện, thuần khiết, thấp giọng nói: “Tích góp, chờ sau này chúng ta già rồi, mua kẹo cho ngươi ăn ~ “

Tạ Ngọc Chi muốn cười, lại nhịn được, tiếp tục vô cảm theo dõi gã: “Ta già rồi còn ăn kẹo được sao?”

“Không sao, chúng ta mua thứ khác, bánh hoa quế này, bột mềm rất ngon.”

Tạ Ngọc Chi còn muốn nói gì đó, Thẩm Diệu Bình lại không muốn nghe, tay trói sau gáy y, mang theo một cái hôn say đắm mà nghênh đón, không để ý đối phương yếu ớt giãy dụa, cạy môi lưỡi trực tiếp xâm lấn tiến vào.