Chương 1: Bạn trai nhỏ

Đầu thu ở kinh đô, thời tiết vẫn chưa mát mẻ hắn, Tô Thấm mặc một chiếc váy dài đến đầu gối bên dưới chiếc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm, lắc lắc ông nghiệm trên tay, bọt mịn trong ống nghiệm nổi lên rồi chìm xuống trong chốc lát.

Dưới kính mắt bảo vệ màu trắng là một đôi mắt dịu dàng, rõ ràng là dụng cụ thí nghiệm lạnh như băng nhưng ở trong mắt cô đó lại là một thứ có sinh mệnh.

Cánh cửa nặng nề mở ra, "đinh" một tiếng.

"Tiểu Thấm, bạn trai nhỏ của em đang đợi em ở bên ngoài đấy." Tiến vào là một người phụ nữ tương đối lớn tuổi, Lâu Hàm là nhân viên công tác của trạm thí nghiệm, cứ đến giờ này là tới kiểm tra, phòng ngừa trời tối có máy móc bị hỏng làm chậm trễ việc thí nghiệm.

Thí nghiệm đầu tiên đã xong!

Đem ống nghiệm trong tay để xuống, rửa tay xong, vội vàng cởϊ áσ khoác, quần áo cũng không kịp sửa sang lại.

"Chị Lâu, mười phút nữa thí nghiệm trong máy ly tâm sẽ xong, chị lấy ra rồi để vào l*иg ấp giúp em nhé, yêu chị rất nhiều!" Tô Thấm bám dựa vào cánh cửa, lộ ra một cái đầu, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng.

"Đi đi, đi đi, không cần lo lắng." Không nói thì Lâu Hàm cũng sẽ làm: "Chạy chậm một chút."

Người trẻ tuổi yêu đương thật tốt, trai tài gái sắc, Lâu Hàm dọn dẹp bàn thí nghiệm, không khỏi cảm thán nói.

Tô Thấm năm nay mới tốt nghiệp đại học, cô là một trong số ít những cô gái trẻ học về ngành bệnh lý động vật, mấy năm nay không có nhiều người đăng ký học ngành này, chứ đừng nói đến một tiểu cô nương xinh đẹp như Tô Thấm. Mới đầu nghe thấy tin đấy, mọi người trong trạm thí nghiệm đều cho rằng cô đến nhầm nơi, làm sao có thể có tiểu cô nương nhà nào nguyện ý tiếp xúc với xác động vật mỗi ngày.

Các đàn anh trong đây đều cho rằng mình may mắn, số đào hoa của họ đã đến, ai ngờ là Tô Thấm đã có bạn trai, nghe nói người kia vẫn đang học đại học, hai người đã yêu nhau hơn một năm, không biết rõ nhiều lắm, chỉ biết đối phương mới học năm hai, tính ra là nhỏ hơn Tô Thấm ba tuổi, nghe có vẻ giống như kiểu các thanh niên ăn nói ngọt ngào, giỏi dụ dỗ các cô gái để lấy lòng.

Tô Thấm chạy một mạch ra cửa trạm thí nghiệm, mái tóc tung bay, túi vải trên vai cũng không đeo vững.

"Thật xin lỗi, em làm thí nghiệm lâu quá, để anh chờ lâu rồi, sao anh không gọi cho em." Đã nói vậy rồi thì ai còn có thể tức giận được.