Chương 4: Bí thư nhà tôi siêu siêu nghèo

Mãi cho đến nửa đêm, tôi nằm ở trên giường, một ngụm máu mắc trong cổ họng nuốt xuống không được nhổ ra không xong. Bực bội đến không thể ngủ được.

Bí thư của tôi làm sao lại là gay được?

Gay không phải là nên lùn một chút, bôi phấn trắng bóc, kẻ mắt xanh đỏ, mở miệng là một câu Lão Nương, một câu Bấy Bề sao?

Điểm duy nhất giống gay trên người Lâm Ý Nhất, chính là cậu ta mỗi ngày đều đổi một đôi tất. Những lúc khác nếu rất đứng đắn, tràn ngập dương cương chính khí, khí khái nam nhân không lẫn đi đâu được.

Không trách hôm trước tôi tét mông cậu ta, phản ứng của cậu ta lại lớn đến như thế. Nếu cậu ta là gay, tôi đây không phải là đang quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ sao?

Không thể như thế được!

Tôi nắm nắm lòng bàn tay, nhớ lại cảm giác lúc ấy, trong lòng nghẹn muốn chết. Cây cải trắng Lâm Ý Nhất kia, cũng không biết sau này sẽ bị đầu heo nào củng mất. Đều là đàn ông, nhỡ đâu sau này bất đồng quan điểm, tên kia lại đánh Lâm Ý Nhất thì làm sao bây giờ? Với tính tình của Lâm Ý Nhất, nhất định sẽ không nói với người khác.

Nhìn trần nhà, Lâm Ý Nhất đang ngủ ở trên lầu, không biết là cậu ta đã ngủ chưa.

Lâm Ý Nhất cùng tôi ở chung đã hơn 5 năm, trong công ty có rất nhiều phụ nữ đều trêu ghẹo Lâm Ý Nhất, nói cậu ấy giống như con dâu nuôi từ bé của tôi. Khi đó tôi còn cho rằng, bí thư của tôi đường đường là một thẳng nam sắt thép, coi như vui đùa mà ôm lấy eo cậu, nói: "Cái gì mà nuôi con dâu từ nhỏ, Nhất Nhất đã lớn rồi, phải là nuôi vợ mới được. Có đúng không?"

Lâm Ý Nhất lúc đó nhanh chóng tránh khỏi cánh tay của tôi, nghiêm mặt nhìn tôi, khuôn mặt tức giận đến nỗi hai má đỏ bừng lên.

Bây giờ nghĩ lại, nếu là một thẳng nam làm sao lại có phản ứng như thế được.

Cậy ấy cùng tôi ở chung, là do tôi đưa ra. Trước kia cậu ấy ở trong một căn chung cư đến máy sưởi cũng không có. Mùa đông bị gió thổi đến cảm, còn phát sốt, nhưng cậu ấy không xin nghỉ, cũng không nói cho tôi biết rằng mình đang bị bệnh, mà vẫn kiên trì công tác.

Mãi tới khi, trong cuộc họp cậu ấy đem tài liệu tôi muốn làm sai, làm tôi bị mất mặt trước bao nhiêu cổ đông, thì mới bị phát hiện.

Nói thật, đây quả thật là một sai lầm cấp thấp, 5 năm trước tôi cũng không thương cậu ta như bây giờ, coi cậu ta bí thư bình thường mà yêu cầu nghiêm khắc. Tôi đem cậu ta mắng một trận, bắt đứng ở trước mặt, nghiêm túc kiểm điểm.

Tôi cố ý phạt cậu ta, không sai biệt lắm gần ba giờ, phạt xong rồi cũng không ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái, vẫy vẫy tay cho cậu ta đi ra ngoài. Mãi tới khi nghe được "oanh" 1 cái, tôi mới phát hiện Lâm Ý Nhất ngất đi ngay cạnh cửa.

Tôi bước tới kiểm tra, mới phát hiện mặt cậu ta nóng phát bỏng, đưa tới bệnh viện kiểm tra mới phát hiện là bị viêm phổi.

Tôi thua rồi. Cậu ta thật sự không để ý tới sống chết, bệnh viêm phổi không thể so với cảm mạo, thời kỳ phát bệnh thường rất dài, trong người cũng rất khó chịu. Tôi giúp cậu ta lau qua người, lái xe đưa cậu ta về nhà, nhưng Lâm Ý Nhất sống chết không chịu.

"Cậu không để tôi đưa. Vậy cậu tính bay về à!? "

Lâm Ý Nhất khi đó híp mắt, nửa mơ nửa tỉnh mà nói: "Trong phòng của tôi rất bừa bộn, anh đừng đi vào."

Tôi: "Thời điểm tôi đi công tác, đến cả nhà tranh cũng điều ở qua, sợ cái rắm!"

Lâm Ý Nhất vẫn lắc đầu: "Có một đoạn đường, không lái xe vào được. Trời vừa mới mưa xong, đường rất dơ. Xe của anh rất đắt."

Lúc ấy tôi còn cho rằng cậu ta đang châm chọc tôi, máu trào lên não, đem người từ ghế phụ bưng ra, một đường cõng cậu ta về nhà.

Nhà của cậu ấy thật sự rất bé, còn lọt gió, có mấy con chuột thấy người vèo một tiếng chui vào gầm sofa. Tôi trợn mắt há hốc mồm, mắng: "Một năm tôi trả cho cậu 250.000 tiền lương, cậu trả cho tôi 50.000, bản thân còn 200.000, tại sao còn ở trong căn phòng nguy hiểm thế này? Để người không biết nhìn vào, còn nghĩ là tôi đang ngược đãi cậu!"

Lâm Ý Nhất cầm theo thuốc, nhỏ giọng nói: "Đều đưa cho mẹ tôi"

Mẹ của Lâm Ý Nhất cũng không phải dạng vừa, ba của cậu ta thích đánh bạc, còn mẹ cậu ta lại thích chơi mạt chược, bên trên còn có một người anh, mặc dù anh cũng là người thành thật, nhưng mà anh ta lại rất nghèo, nghèo thì cũng thôi đi, vợ chồng anh ta lại còn đẻ rất nhiều con, cho nên ngày càng nghèo.

"Cho hết?"

"Không có."

"Vậy hiện tại cậu còn bao nhiêu tiền tiết kiệm?"

"..... 10.000"

Lúc đó tôi lại mắng cho cậu ta một trận, có thể là do đang bị bệnh nên cơ thể lẫn tâm hồn đều đặc biệt yếu ớt, tôi mắng khô miệng thì vào bếp lấy một chén nước. Lúc quay trở về, đã thấy Lâm Ý Nhất bị tôi mắng tới khóc, khóc không thành tiếng, còn cúi đầu lau nước mắt.

Tôi nhìn thấy cậu ta đặc biệt thảm, đành phải đưa cốc nước của mình cho cậu ta uống, đỡ cậu ngồi ngay ngắn trên ghế rồi mới hỏi cậu ta vì sao ngu như vậy. Cậu ta nghe thế thì khóc tới nỗi dỗ không nổi, nói với tôi rằng, không đưa tiền, thì mẹ cậu ta sẽ qua đây gây chuyện. Nói xong, Lâm Ý Nhất ngậm nước mắt thấp thỏm lo âu mà nhìn tôi.

Tôi hiểu được, cái phòng cũ nát này không có gì để phá cả, nếu có quậy thì khẳng định là sẽ đến công ty của tôi để quậy phá.

"Trong khoảng thời gian này cậu tới nhà tôi ở đi." Tôi bước tới tủ quần áo của cậu ta tìm vài món quần áo, thu thập thêm một vài dụng cụ cần thiết. "Cậu lo mà dưỡng bệnh cho tốt, những việc khác không cần phải lo."

Tôi mang Lâm Ý Nhất đưa về nhà, mời bác sĩ tư nhân về chăm sóc một tháng mới khỏi. Trong khi cậu ta ở nhà tôi, tôi đưa mẹ cậu ta vào viện dưỡng lão, lo xong xuôi mọi việc rồi mới báo cho Lâm Ý Nhất biết.

Trong khoảng thời gian này, tôi còn phát hiện Lâm Ý Nhất nấu cơm rất ngon, quan trọng nhất chính là, thân là một sinh viên học khối vật lý cậu ta còn biết sửa mạch điện, sẽ làm máy phát điện, cực kỳ ngầu.

Thân là một nhà tư bản không có tình cảm, tiền của tôi đến từ chính những công nhân bị bòn rút giá trị thặng dư, chính vì thế từ vị trí quản gia, Lâm Ý Nhất bắt đầu phụ trách tất cả sinh hoạt của tôi.

Tôi nghĩ đến việc Lâm Ý Nhất sắp phải đi xa, đau lòng đến ngủ không yên giấc. Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, dù nói Thành Đô gay nhiều, nhưng ở Bắc Kinh cũng có không ít mà, vì thế tôi lấy di động đăng một cái STT lên vòng bạn bè.

"Bản thân có nhu cầu cần gấp một anh gay tài hoa đẹp trai, xin nhờ các vị bằng hữu giúp tôi tìm kiếm. Ngày mai liền phải dùng. Gấp, online chờ!!!!"

Phát xong thông báo, tôi liền yên tâm mà tiến vào mộng đẹp. Nếu như Lâm Ý Nhất có thể ở Bắc Kinh tìm được bạn trai, như vậy thì sẽ không từ chức nữa. Hơn nữa, tôi còn có thể giúp cậu ta quan sát bạn trai của mình, không tồi.

Hiểu Minh, cậu thật sự rất thông minh!