Chương 5: Bí thư nhà tôi siêu đẹp trai

"Lý Hiểu Minh!!!"

Sáng sớm hôm sau, tôi bị bí thư rống tỉnh, đập vào mắt là hàng lông mi dài cùng với đôi mắt che kín tơ máu. "Nhanh, mau đem bài đăng của anh gỡ xuống!!!"

Tôi ngáp một cái, nửa mơ nửa tỉnh nói: "Không xóa! Cũng không ai biết tên của cậu, cậu sợ cái gì!? Đúng rồi, không được gọi tên đầy đủ của tôi!"

Bí thư rốt cuộc cũng là bí thư, tuy rằng vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. "Giám đốc, anh có biết làm như vậy sẽ có rất nhiều người hiểu lầm rằng anh là đồng tính không?"

Tôi ngồi dậy đeo tất vào. "Biết chứ. Nhưng như thế thì sao, tôi không quan tâm!"

Lâm Ý Nhất nói: "Vậy bác trai bác gái thì sao? Bọn họ phải làm sao bây giờ?"

Tôi đi vào WC rửa mặt, hàm hồ nói: "Con trai của bọn họ, bọn họ còn không hiểu tôi à? Đường đường chính chính là một thẳng nam, chưa kể tới sắp tới tôi cũng phải kết hôn rồi, bọn họ cũng lười quản tôi."

Lâm Ý Nhất cứng người, cậu quay lưng lại với ánh sáng mặt trời, phản quang mà đứng, lông mi vương ánh nắng, lấp lánh nhiễm một chút ánh vàng.

Cũng đã sắp 30 tuổi rồi, sự ngây ngô cùng khϊếp nhược năm nào sớm đã không còn, năm tháng qua đi đem cậu lắng đọng lại thành một người đàn ông trầm ổn, đậm chất phong độ nam nhân. Tôi sửng sốt một chút, đột nhiên phát hiện ngoại trừ thân phận là bí thư, tôi chưa từng để ý đến thứ khác của Lâm Ý Nhất. Qua một lúc lâu, tôi dang hai cánh tay ra, nói: "Lại đây, giúp tôi thay quần áo."

Lâm Ý Nhất tập mãi thành quen, nhanh chóng lựa chọn tây trang, lại gần mặc cho tôi, vốn dĩ đều là việc đã làm trong 5 năm, hôm nay tôi mới cảm thấy không được tự nhiên. Cậu ta sửa lại cổ áo giúp tôi, rủ mi thắt cà vạt cho tôi, lông mi rủ xuống cơ hồ chạm tới trong lòng, chuyên chú lại đẹp mắt.

Đứng gần như thế, tôi có thể nghe thấy tiếng hô hấp của cậu ấy, nếu như duỗi tay ra còn có thể ôm lấy cậu, thậm chí nếu đưa tay xuống một chút, sẽ sờ tới cánh mông mềm mại, nếu có thể xoa bóp....

Khoan đã, từ từ, mau tỉnh lại! Hầu kết tôi giật giật, thầm mắng chính mình: "Mày đang nghĩ cái gì! Lâm Ý Nhất chính là đàn ông! Mau dừng lại...."

Linh hồn tôi siêu thoát, mắt đờ ra nhìn hư không một chút, cho đến khi cậu ta ôm lấy tôi, tôi còn chưa phản ứng lại kịp. Cả người cứng đờ, dường như Lâm Ý Nhất cũng phát hiện ra điều này, nhẹ nhàng ôm tôi một chút liền buông ra.

Cậu ấy mỉm cười nói với tôi: "Giám đốc, đồng hành cùng nhau nhiều năm như vậy, cảm ơn anh. Bảy năm trước, anh cứu tôi, ban cho tôi một nhân sinh mới. Không có anh, thì sẽ không có tôi ngày hôm nay. Tôi thật sự vô cùng biết ơn anh. Sau này tôi sẽ chúc phúc cho anh, anh nhất định phải bảo trọng....." Nói xong lời cuối cùng, tôi nhìn thấy mắt cậu đỏ bừng, đôi mắt ngậm nước giọng nói nghẹn ngào.

Nhưng mà, rõ ràng người kiên trì muốn từ chức chính là cậu, ông đây con mẹ nó mới là người nên cảm thấy tủi thân mà không có chỗ để xả đấy.

"Nếu vậy thì cậu đừng đi, có được không? Cậu muốn cái gì tôi đều cho cậu."

Lâm Ý Nhất kiên định mà lắc đầu, cười cười nói: "Giám đốc, hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài, sẽ có nhân viên của công ty chuyển nhà đến đây xử lý, làm phiền anh rồi."

Tôi ngơ ngác mà đi theo phía sau cậu, phát hiện cậu đã gần như đóng gói xong hành lý rồi. Bên ngoài cửa còn có một người đang đứng, thoạt nhìn đã lớn tuổi rồi, nghe nói là tốt nghiệp từ Học viện Quản Gia Anh Quốc, đã có mấy chục năm kinh nghiệm làm quản gia. Cậu ta thật đúng là chuẩn bị cho cuộc sống của tôi rõ ràng.

"Cậu ở chỗ nào?" Tôi gian nan hỏi.

"Trước tiên sẽ ở khách sạn vài ngày, chờ bao giờ xử lý xong xuôi mọi việc thì tôi sẽ trở về Thành Đô. "Lâm Ý Nhất nhìn tôi gật gật đầu: "Giám đốc, cảm ơn anh mấy năm qua đã chiếu cố cho tôi, tôi....."

Cảm ơn cảm ơn, cậu ta cũng chỉ biết nói cảm ơn, nếu thật sự cậu ta cảm thấy mang ơn với tôi, thì sẽ không quyết liệt mà từ chức như vậy. Có thể vô tình với tôi như vậy!

"Được rồi, cảm với cả ơn cái gì, tôi đi rồi, cậu ở nhà đem mọi việc xử lý cho tốt". Tôi lạnh lùng mà nói xong, cầm lấy chìa khóa xe rồi ra cửa.

Tôi biết, trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn, nhưng Lâm Ý Nhất ở cùng tôi nhiều năm như vậy, cùng ăn cơm ở trên một cái bàn với tôi lâu như thế, tôi còn cho rằng chỉ có tử vong mới có thể chia lìa bọn tôi.