Chương 6: Bí thư nhà tôi siêu độc miệng

Trên đường tôi đi đến công ty, di động vẫn luôn kêu không ngừng, có người nhiều chuyện, có người trêu chọc, cũng có người dẫn mối cho tôi. Đương nhiên, bài đăng kia cũng dẫn đến sự chú ý của mẹ tôi, bà gọi một cuộc điện thoại đến giáo huấn tôi một hồi, ra lệnh cưỡng chế tôi ngày mai phải về nhà ăn cơm, tiếp thu tình yêu thương trong sự giáo dục của gia đình.

Đến buổi chiều, người dẫn mối đến, kéo theo một đám những "thiên thần" nhỏ bé hoa lá cành màu sắc rực rỡ, một đống đại nam nhân õng ẹo tạo dáng, nước hoa nồng nặc như mùi hôi nách, thiếu chút nữa là đem tôi hun tới chết. Chẳng lẽ đây chính là tố chất của tổ gay Bắc Kinh? Thảo nào, bí thư của tôi luẩn quẩn trong lòng, dù cho có phải từ chức cũng muốn đi Thành Đô tìm bạn trai.

Lúc này, từ bên ngoài lại có thêm một người bước vào, mặc một thân tây trang màu xám, đứng giữa một đống tiểu yêu tinh đặc biệt thu hút ánh nhìn, tôi vội vàng hướng về phía anh ta vẫy tay, gọi tới ngồi xuống. Anh ta nhìn tôi lễ phép mà cười cười, đưa cho tôi một tập sơ yếu lý lịch. Được nha, bằng cấp cao, còn có rất nhiều kỹ năng, không tồi.

Tôi hòa nhã nói: "Tiểu Triệu ơi, người trong nhà có duy trì tính hướng của cậu không?"

Tiểu Triệu chần chờ thật lâu, không xác định nói: "Duy trì?"

Tôi lập tức cảm thấy không đáng tin cậy, duy trì chính là duy trì, không duy trì chính là không duy trì, cái kiểu hỏi ngược lại câu hỏi như thế này là thế nào?

"Cậu từng kết giao bao nhiêu bạn trai?"

"...... Không có"

Thiện cảm của tôi với cậu ta nháy mắt đầy điểm, nhưng mà một cái cũng chưa từng, thì lúc xử lý chuyện tình cảm có thể hay không sẽ không đủ thành thục?

"Bạn gái thì sao? Có từng kết giao qua chưa? Sau này có tính kết hôn không?"

Tiểu Triệu lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Tôi đã kết hôn rồi, thưa Giám đốc. Tình cảm gia đình ổn định, con cái đang theo học ở nhà trẻ. Mong anh cứ yên tâm, Giám đốc, tôi sẽ không làm chậm trễ chuyện công việc."

Tôi: "...... Cậu con mẹ nó kết hôn rồi?! Vậy cậu lại đây tham gia náo nhiệt cái quái gì? Cút mau! "

Tiểu Triệu: " ..... Ơ?"

Đúng lúc này, Lâm Ý Nhất đẩy cửa bước vào, ngay lập tức bị cảnh tượng "Hoa Dạng Mỹ Nam" trong phòng làm cứng người, rồi sau đó căng thẳng banh khuôn mặt tuấn tú, đi đến bên cạnh tôi, chuyên nghiệp nói: "Giám đốc, đây là Triệu Văn, đã thông qua phỏng vấn của tôi cùng trưởng phòng nhân sự, thời gian thử việc một tháng, đảm nhiệm chức vụ bí thư bên cạnh anh."

Tôi lúc này mới ngỡ ngàng nhận ra bản thân đã nhận nhầm người, người này không phải người của đoàn quân gay Bắc Kinh, mà là bí thư được Lâm Ý Nhất tuyển chọn.

Tôi cầm lấy sơ yếu lý lịch của cậu ta nghiêm túc nhìn, nói: "Nếu một năm, tôi trả cho cậu một triệu tiền lương sau thuế, thì cậu có từ chức không?"

Tiểu Triệu bị dọa hoảng rồi, nói lắp: "Đương nhiên sẽ không...... Tôi sẽ theo anh làm cả đời."

Tôi cười: "Chỉ có đồ ngốc mới xin từ chức, đúng không?"

Lâm Ý Nhất cũng cười nói: "Nếu một ngày bắt cậu làm xuyên suốt 20 giờ, phê xong văn kiện, còn phải học tiếng Nhật - tiếng Anh - tiếng Tây Ban Nha, giúp ông chủ ngu ngốc lái xe, đấm lưng, còn phải kể chuyện trước khi đi ngủ, cậu có làm không? Tiền có nhiều đi chăng nữa cũng phải có mạng để mà xài, có đúng không? "

"Cậu vậy mà gọi tôi là ông chủ ngu ngốc? Nếu không có tôi anh minh lãnh đạo, công ty có thể có ngày hôm nay sao?"

Tiểu Triệu nhìn tôi, lại nhìn Lâm Ý Nhất, lộ ra biểu tình sợ hãi "tôi cái gì cũng không làm", tôi vẫy tay đuổi anh ta ra ngoài, giận dữ nói: "Tôi không cần anh ta. Quá xấu!"

Lâm Ý Nhất hướng về phía dàn gay còn đang tụ tập, nâng cằm nói: "Vậy thì chọn một người trong số kia hầu hạ anh đi, Giám đốc."

"Bọn họ là do tôi tìm tới hầu hạ cậu". Tôi nhướng mày cười. "Cậu chọn đi, có vừa ý hay không?"

Mấy năm nay công phu hàm dưỡng của Lâm Ý Nhất đã được luyện đến tầng cao nhất, dẩu dẩu môi, ngữ khí ôn nhu nói: "Tôi làm sao mà xứng, anh hùng thì xứng với mỹ nhân, diễm phúc bậc này vẫn là Giám đốc ngài chậm rãi hưởng thụ đi."

Trong lòng tôi tự nhiên bực tức, hướng về phía đám người ngoài kia phẫn nộ đuổi đi, lại quay qua quát Lâm Ý Nhất: "Cậu vậy mà lại đối xử với tôi như vậy! Cậu một chút cũng không muốn phối hợp với tôi!"

"Tôi đối với anh như thế nào?". Lâm Ý Nhất lùi về sau vài bước, trừng mắt nhìn tôi: "Giám đốc, những người đó là do anh tìm tới để vũ nhục tôi. Tôi không thích như thế."

"Vậy cậu thích như thế nào? Có phải cậu yêu qua mạng không? Lại còn mong ngóng được về Thành Đô để đi gặp người yêu qua mạng?". Tôi đem Lâm Ý Nhất dồn đến góc tường. "Tôi đi cùng với cậu." Tôi càng nói trong lòng càng cảm thấy không thoải mái. "Yêu qua mạng rất nguy hiểm, ai biết được cậu ta có phải biếи ŧɦái cuồng sát nhân hay không!"

Lâm Ý Nhất nhíu mày: "Giám đốc, anh tránh ra cho tôi."

Tôi không chỉ không tránh, mà còn giở trò, từ trong túi quần Lâm Ý Nhất móc điện thoại ra. "Cậu cùng cậu ta quen biết như thế nào? Cho tôi xem lịch sử trò chuyện!"

"Lý Hiểu Minh!" Lâm Ý Nhất đoạt điện thoại về. "Anh có thể đừng không nói đạo lý như vậy hay không?!"

Tôi thuận thế ôm lấy eo cậu ta. Lâm Ý Nhất có chút đứng không vững, ngã ra phía sau, tình cờ ngã vào trên bàn. Tôi đè ở phía trên cậu ta, một tay chống ở ngay sườn mặt, xem cậu trợn tròn hai mắt. "Đừng quậy nữa, Nhất Nhất, để tôi giúp cậu kiểm tra coi, nếu không tôi thật sự không yên tâm được."

Lâm Ý Nhất không chớp mắt, đột nhiên nói: "Anh vẫn luôn nói với tôi như vậy. Giám đốc, có đôi khi anh thật sự quản quá nhiều." Nói xong, cậu ta đẩy tay tôi ra, bước nhanh ra cửa, ngay cái điện thoại cũng không thèm lấy.

Tôi không rõ, vì cái gì bí thư lại nói với tôi như vậy, tôi có bao giờ quản quá mức đâu?