Chương 10 Ấm áp

Đêm nay, Quan Tinh Hòa lo lắng Hạ Chước dị ứng, đêm ngủ cũng không ngon, buổi sớm mới ửng sáng, liền mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Cô đứng trước cửa phòng Hạ Chước, trong lòng lo lắng bất an. Nhiều lần muốn gõ cửa, lại cảm thấy mình hơi đường đột như vậy.

Gió buổi sáng nhẹ nhàng thổi, cánh cửa trước mắt "bang" mở ra một tiếng.

Quan Tinh Hòa mạnh mẽ ngước mắt lên.

Thiếu niên trước mắt mặc áo sơ mi sạch sẽ, nút bấm ngay thẳng ngày cả một cái cúc trên cùng.

Anh ôm sách trong tay, thân dài ngọc lập, nhìn thấy cô ,bước chân hơi chậm lại.

Quan Tinh Hòa bị hoảng sợ, trợn tròn mắt, trầm mặc vài giây, mới cứng ngắc nhếch khóe môi, "Chào buổi sáng. ”

Cô dừng lại trong vài giây và do dự hỏi: "Cái đó, anh thấy đỡ chưa?”

Giọng nói của cô gái trong trẻo , giống như một ly nước mật ong vào buổi sớm, trượt xuống cổ họng, chỉ để lại sự ngọt ngào thanh mát.

Hạ Chước mím môi, nhìn quan Tinh Hòa trước mắt, thanh âm trầm xuống, "Khá hơn một chút rồi.”

Thiếu niên cao gầy mảnh khảnh, Quan Tinh Hòa đứng ở bên cạnh anh, chỉ cùng lắm là cao đến vai anh.

Cô ngửa đầu, nhìn màu đỏ bên cổ anh đã phai hơn phân nửa, thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi. ”

Ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng chim hót líu lo, hai người lại lâm vào trầm mặc.

Hạ Chước tính tình lạnh lùng, vốn đã ít lời, Quan Tinh Hòa lại lại hay lảm nhảm lắm lời, trước kia quan hệ hai người không tốt, trong lòng cô có chút tức giận, không muốn chủ động nói chuyện với Hạ Chước.

Nhưng nghĩ đến vì bánh hạnh nhân mà hại anh bị dị ứng, trong lòng cô không nhịn được mà dâng lên chút áy náy.

Hạ Chước tuy rằng có đôi khi lạnh, không dễ tiếp cận, nhưng đối với cô kỳ thật cũng không tệ.

Quan Tinh Hòa cắn cắn môi, ngửa mặt nhìn anh, lần đầu tiên cố gắng tìm đề tài để bắt đầu cuộc trò chuyện, "Cái kia, anh dậy sớm ha. ”

Nhưng lại bị bao quanh bởi sự im lặng.

Quan Tinh Hòa có chút hối hận.

Lời này của cô xấu hổ đến mức khiến người ta không thể tiếp nhận, dựa theo tình hình trước kia, Hạ Chước nhiều lắm là trả lời cô một cái "Ừ".

Cô ảo não mím môi, một giây sau nghe được câu trả lời của thiếu niên.

"Ừm, chờ một chút rồi cùng đi học."

Thanh âm của anh hơi thấp, trong trẻo lạnh lùng, giống như gió thổi qua buổi sớm mùa đông.

Quan Tinh Hòa sửng sốt, cô không nghĩ tới Hạ Chước sẽ trả lời.

Tầm mắt cô dừng lại trong cuốn sách trên tay anh, vội vàng tìm đề tài: "Anh đang tham gia Toán Olympic của trường à? ”

"Ừm."

Ánh mắt Quan Tinh Hòa chợt sáng lên, "Em vừa hay cũng phải đi luyện đàn. Hay là mình ra ngoài ăn sáng đi”

Bên cạnh trường có một con phố ăn vặt, mỗi lần đi ngang qua Quan Tinh Hoà đều thèm thuồng đến mức rớt nước miếng, bữa sáng trong nhà luôn giống nhau, thanh đạm lại vô vị.

Hạ Chước rũ mắt xuống, đυ.ng phải đôi mắt trong suốt ẩn chứa sự chờ mong của cô gái, bên trong có một chút ánh mặt trời mùa thu, mềm mại lại ôn nhu, giống như là gió ấm phất mặt vào buổi tối tháng tư.

Cổ họng anh hơi cuồn cuộn, muốn cự tuyệt mà như bị bịt kín cổ họng.

"Coi như là lời xin lỗi của em ngày hôm qua."

Cô gái chớp chớp mắt, ánh sáng trong suốt lại mềm mại trong mắt cô cực kỳ sống động.

Hạ Chước rũ mắt xuống, xem nhẹ nhịp tim bất thường của mình.

Một lúc lâu sau, anh mới gật đầu.

Thứ bảy là một ngày thời tiết tốt đến hiếm hoi, ánh sáng mùa thu nhẹ nhàng thoáng qua trên cơ thể, thời gian ẩm ướt mưa của ngày trước dường như không còn tồn tại.

Xuống xe, Quan Tinh Hòa kéo theo Hạ Chước băng qua đường.

Chỉ cách một con phố, nhưng giống như hai thế giới.

Gió buổi sáng phảng phất mang theo vài phần khí khói, đám người ồn ào chật ních trên mặt đường, đường phố vốn đã chật hẹp lại trải rộng rất nhiều quầy hàng nhỏ.

"Thơm quá." Quan Tinh Hòa hít sâu một hơi, lần đầu tiên cô đến nơi này, tò mò nhìn trái nhìn phải.

"Chúng ta đi ăn cái kia đi, thoạt nhìn đã thấy thật ngon." Cô chỉ vào quầy hàng bánh rán cháo quẩy, lại do dự nhìn phở trộn cay, "Cái này hình như cũng rất ngon. ”

Cuối cùng cô ngẩng mặt lên, đôi mắt to vô tội chớp chớp, "Anh muốn ăn gì? ”

Cô dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Em đều ăn được, nghe lời anh. ”

Cô là người xin lỗi, nên xuất ra chút thành ý.

Hạ Chước nhìn cái chảo dầu tối đen như mực bên cạnh, lại nhìn sạp hàng ruồi nhặng bay.

Anh ngược lại không muốn, nhưng Quan Tinh Hòa...

Anh cúi đầu nhìn cô gái.

Cuối thu, cô mặc một chiếc váy len màu trắng be, làm nổi bật khuôn mặt mềm mại, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng khoác lên vai, bị ánh nắng mặt trời nhuộm thành màu nâu nhạt nhẽo lại dịu dàng.

Cô giống như là bồ công anh bay đầy trời, thuần khiết lại mềm mại, không hợp với nơi bẩn thỉu này.

Hạ Chước có chút nghi ngờ, ăn mấy thứ này, hôm nay cô chắc sẽ không dễ chịu.

Anh ta chỉ muốn từ chối, hoặc thay đổi sang nơi khác.

Nhưng cô gái cứ ngửa mặt nhìn anh như vậy, khóe mắt đuôi lông mày đều là ôn nhu mềm mại chờ mong.

Hạ Chước có chút chật vật tránh ánh mắt của cô.

"Nhà kia đi."

Anh chỉ vào toàn bộ phố ăn nhẹ, duy nhất 1 nhà trông sạch sẽ.

Ít nhất, bảng hiệu của quầy hàng kia không sai chính tả.

"Được." Quan Tinh Hòa nhìn bảng hiệu, vẻ mặt hưng trí bừng bừng, "Hamburger trứng gà, nghe có vẻ ăn ngon, hơn nữa người xếp hàng còn rất nhiều.”

Hai người ngoan ngoãn đứng ở cuối đội ngũ, cũng may người ta làm rất nhanh, còn chưa tới mấy phút đã đến bọn họ.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên phúc hậu, trên mặt luôn mang theo nụ cười, động tác rất lưu loát, "Bạn học, nhìn xem còn muốn thêm cái gì nữa không . ”

Quan Tinh Hòa quay đầu hỏi: "Anh muốn thêm cái gì nữa không thế . ”

Hạ Chước nói: "Không cần thêm nữa.."

“Như này sao được” Quan Tinh Hòa trừng tròn mắt, "Một cái nhỏ như vậy, anh làm sao ăn no. ”

Cô quay lại và nói với ông chủ, "Hai hamburger trứng, một với xúc xích và làm phiên bản đắt tiền"

Phiên bản đắt tiền , đúng như tên gọi của nó, chính là đem hầu như tất cả mọi thứ thêm vào.

Hạ Chước không kịp cự tuyệt, ông chủ đã đem gà xếp trên tấm sắt thả xuống.

Ông chủ mặt tốt cười tủm tỉm nhìn hai người, "Các cháu là anh em à ”

"Đúng vậy." Quan Tinh Hòa mắt nhìn chăm chăm nhìn hamburger trứng gà trước mắt.

Đầu ngón tay Hạ Chước cứng lại.

Anh cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mại của cô gái, trong đôi mắt đen nhánh dường như rọi vào một chút ánh sáng.

Ông chủ cười ha hả nhìn hai người, lại cúi đầu đem hamburger trứng gà cắt ra, thêm vào giữa lần lượt là dưa chuột cùng cà chua.

Khi làm đến cái thứ hai, dưa chuột đến gần cuối quả, anh hướng lên hét, "Ây đừng , dưa chuột thái sợi giúp cháu một chút. ”

Sau quầy hàng cũ nát một cô gái đứng lên , cô ấy đυ.ng phải tầm mắt của Quan Tinh Hòa, hô hấp đột nhiên chậm lại.

Qua một lúc lâu, cô nhìn quần áo mỏng manh trên người mình, mới cúi đầu chào hỏi, "Tinh Hòa. ”

Ông chủ có chút kinh ngạc, "Ơ, đây là bạn học của con sao? ”

Khóe miệng Từ Tâm Viên cứng rắn kéo ra một nụ cười, "Ừm. ”

Không chỉ là bạn cùng lớp, mà còn là cùng 1 ban nhạc, nhưng mối quan hệ giữa hai người không xa cũng không gần, ngay cả bạn bè cũng không biết nói gì với nhau.

Nhưng ông chủ thoáng cái càng nhiệt tình hơn, cúi đầu lại nhét rất nhiều nguyên liệu vào hamburger trứng gà hơn "Vậy hôm nay hai cái hamburger trứng gà này, tặng cho các cháu . ”

Quan Tinh Hòa bối rối xua tay, "Cái này làm sao được, không được không được, nhất định cháu phải trả tiền. ”

Hai người ở trước quầy hàng nhỏ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là Từ Tâm Viên mở miệng, "Tinh Hòa cậu cứ cầm đi. ”

Cô nhẹ nhàng lau mồ hôi tay, thấp giọng: "Thứ này không đáng giá bao nhiêu cả. ”

Nói như này, Quan Tinh Hòa cũng không biết làm thế nào để ngăn cản, cô cảm kích cười cười: "Cám ơn, lần sau lúc luyện tập tớ mời cậu uống trà sữa. ”

Từ Tâm Viên gật gật đầu.

Quầy hàng thật sự là quá đông khách, Quan Tinh Hòa sợ chậm trễ làm mọi người phía sau kêu than, rất nhanh liền rời đi.

Cô gái mang theo một cây vĩ cầm, bóng lưng đẹp và mảnh mai.

Từ Tâm Viên lúc này mới ý tới Hạ Chước bên cạnh cô.

Cô ấy hơi ngạc nhiên.

Đây không phải là đàn anh đã giúp đỡ ngày hôm qua sao? Làm sao có thể cùng Quan Tinh Hòa ở cùng một chỗ?

Người cha bên cạnh cảm khái nói: "Quan hệ giữa hai anh em rất tốt. ”

Em gái sợ anh trai ăn không đủ no.

Từ Tâm Viên nhịn không được trong lòng dâng lên chút nghi hoặc, hình như cũng không nghe nói Quan Tinh Hòa có một người anh trai

Bên kia, ra khỏi phố ăn vặt, không khí ồn ào nhất thời tản ra.

Quan Tinh Hòa cúi đầu cắn một miếng, “ ngon. ”

Lớp vỏ bên ngoài thơm ngát nóng hổi, bên trong full xúc xích mềm và trứng.

Dưới ánh mặt trời, cô gái híp mắt, trên gương mặt trắng nõn lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

Kỳ thật Hạ Chước cũng không thích ăn trứng gà, nhưng anh nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô gái, ngay cả trên đầu cũng giống như toát ra bong bóng nhỏ hạnh phúc.

Nhiệt độ tựa như xuyên qua túi nilon truyền đến trong tay Hạ Chước, lại tựa như trong nháy mắt, ủi vào trong lòng Hạ Chước.

"Anh cảm thấy ngon không?" Cô gái thò đầu ra khỏi thức ăn.

Hạ Chước lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cúi đầu cắn một cái. Đối mặt với đôi mắt sáng sủa và mong đợi của cô gái, anh gật đầu: "Ừm. ”

Dường như, nó thực sự ngon hơn nhiều so với tưởng tượng.

*

Vào cuối mùa thu, lá rụng được trải một lớp dày dưới gốc cây.

Quan Tinh Hòa không nghĩ tới sẽ gặp được Từ Tâm Viên dưới lầu cầm thất.

Cô gái đứng dưới gốc cây lớn, với một vài chiếc lá vàng trôi nổi trên vai.

"Tâm Viên?" Quan Tinh Hòa có chút nghi hoặc, "Cậu ở đây làm gì thế? ”

Từ Tâm Viên tựa như mím môi, rũ mắt xuống, hai tay run run quặn góc áo.

"Cái kia, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt.

Cô và Từ Tâm Viên không có giao tình gì, bình thường gặp mặt chỉ gật đầu cười cười, cũng sẽ không nói thêm gì. Cô thật sự không nghĩ ra, có chuyện gì quan trọng đến mức khiến người bạn học không thân quen này ở dưới lầu cầm thất chờ cô.

Không phải là bởi vì hai hamburger trứng, phải không?

Quan Tinh Hòa vội vàng cúi đầu móc cặp sách ra, lại bị Từ Tâm Viên ngăn lại.

Cô dường như có chút khó chịu né tránh ánh mắt Quan Tinh Hòa, "thứ không phải muốn tìm cậu đòi tiền. ”

"Cái kia." Cô cắn răng, ngữ khí lại thật cẩn thận, "Cậu, có thể không nói cho người khác biết, hôm nay cậu đã gặp tôi không. ”

Quan Tinh Hòa qua mấy giây mới hiểu được ý tứ của cô ấy.

Trong lòng cô xẹt qua vài tia xấu hổ không biết làm sao, "Được, tớ sẽ không nói. ”

Cô ấy không muốn nói với mọi người về những gì cô ấy đang làm.

Từ Tâm Viên tựa như thở phào nhẹ nhõm, trên mặt rốt cục mang theo chút tươi cười, "Cảm ơn cậu, Tinh Hòa, cậu và anh cậu đều là người tốt. ”

"Cậu biết anh ấy?"

Từ Tâm Viên gật đầu, "Đúng vậy, cái ô che nắng hoạt động ngày hôm qua là nhờ có anh ấy, nhất định là biết chúng ta cùng lớp cho nên mới hỗ trợ. ”

Trước đây trông anh ta không giống như người sẽ sẵn sàng giúp đỡ.

Trong lòng Quan Tinh Hòa hiện lên một chút cảm xúc kỳ quái.

Cô cũng không cảm thấy mình ở chỗ Hạ Chước có mặt mũi gì, nhưng mặt cô đầy vẻ chắc chắn, làm cho trong lòng cô lại nhịn không được dâng lên một tia rung động.

Cho đến khi cô trở về nhà, cô đã được bao phủ bởi cảm xúc kỳ lạ đó.

Hoàng hôn tứ hợp, Quan Tinh Hòa ngơ ngác đứng ở hành lang.

Cô nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, hoảng hốt nhớ tới ——

Hạ Chước hình như từ sau ngày đó, không đến dạy thêm cho mình.

Một tia trăng dịu dàng chiếu vào hành lang, Quan Tinh Hòa rũ mắt xuống, trong đầu không hiểu sao hiện lên vẻ mặt chuyên chú của thiếu niên mỗi lần học thêm, còn có sự an ủi vừa thấp vừa vụng về của anh đêm qua.

Cuối cùng, cô nhớ lại đĩa sơn tra, mà anh không muốn nhận.

Cô mím môi, vài giây sau, dường như hạ quyết tâm, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Hạ Chước.