Chương 11

Edit: Hoa Tranh☘

Trì Tiểu Thiên ngủ đến tới khi mặt trời lên cao mới dậy, có lẽ là cố tình muốn quên chuyện tối qua, cậu không muốn nghĩ đến Thẩm Triệt, hơn nữa bây giờ cũng đã hơn một giờ chiều, vậy chắc chắn Thẩm Triệt đã đến công ty rồi.

Cậu đi xuống lầu, TV ở tầng dưới đang bật, người dẫn chương trình đang phát tin tức quốc tế, kinh tế mậu dịch, chiến tranh giữa các tiểu quốc, cuộc xâm lấn của sinh vật ở một quốc gia nào đó đã phá hủy môi trường sinh thái địa phương..... Khi nhìn thấy Thẩm Triệt đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, cậu giống như bị phạt đứng đóng đinh tại chỗ.

Cậu bây giờ không muốn đối mặt với Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt mấy ngày nay nghỉ phép.

Hắn có rất nhiều thời gian: “Xuống đây ăn cơm.”

Trì Tiểu Thiên gãi gãi đầu, có chút ngượng nghịu, nhưng vẫn đi xuống: “Tiểu thúc.”

Lúc này trợ lý Cao mới kêu nhà bếp dọn đồ ăn lên, hắn không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa thúc cháu hai người, đặc biệt là Trì Tiểu Thiên, cậu đang lảng tránh, giống như đã làm chuyện trái với lương tâm, dương khí bị hút cạn kiệt, cả người ủ rũ không còn chút tinh thần nào.

Trì Tiểu Thiên nhận định tối hôm qua Thẩm Triệt là bị ma quỷ ám, cậu cảnh cáo chính mình không được suy nghĩ lung tung, không phải chỉ là bị gặm miệng thôi sao, trong giới còn có nhiều người táo bạo hơn nhiều, mặc dù nghĩ như vậy, cậu vẫn theo bản năng chọn vị trí cách Thẩm Triệt xa nhất.

Thần kinh căng chặt thoáng thả lỏng, thiếu niên lớn gan còn có tâm trạng mỉm cười, nam sinh môi hồng răng trắng, gương mặt non nớt, mềm mại nói: “Dì Vương, con đói bụng, hôm nay ăn cơm hay là mì vậy? Con muốn ăn gạch cua, ngày mai dì Vương làm bánh bao gạch cua cho con nha.”

Vô tâm vô phế.

Thẩm Triệt tắt TV, cũng không yêu cầu Trì Tiểu Thiên ngồi lại gần: “Ăn cơm, phòng bếp hôm này làm tôm.”

Trì Tiểu Thiên thích ăn hải sản nhưng lại ghét phải lột vỏ, đôi mắt đầu tiên là sáng lên, sau lại cúi đầu lẩm bẩm: “Thật phiền phức.”

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, gồm sáu món ăn và hai món canh, món ăn tuy đa dạng nhưng khẩu phần ăn lại không lớn.

Tôm xào cùng hạt tiêu Tứ Xuyên và ớt cay kí©h thí©ɧ cả khứu giác lẫn vị giác, trông vô cùng hấp dẫn.

Trì Tiểu Thiên bóc được hai con liền hết kiên nhẫn, nhưng tôm ăn rất ngon, tôm tươi béo ngậy, vị cay bao trùm cả khoang miệng, đầu lưỡi đã hơi tê, dì Vương biết cậu thích ăn cay, nên đã đặc biệt nghiên cứu để nấu ra món ăn càng phù hợp khẩu vị của cậu, đã hoàn toàn chinh phục cái miệng háu ăn của thiếu niên.

Thẩm Triệt tuy không thích ăn cay như Trì Tiểu Thiên, nhưng vẫn có thể ăn được, thấy Trì Tiểu Thiên một bên thèm chảy nước miếng một bên mặt mày ghét bỏ cảm thấy có chút buồn cười: “Tiểu Thiên, lại đây tiểu thúc giúp ngươi lột.”

Trì Tiểu Thiên chỉ nhớ ăn không nhớ đánh.

Cậu nhanh chóng đi tới, lau khô tay rồi chỉ huy: “Lột vỏ xong nhớ chấm nước sốt rồi cho vào bát của ta.” Nói xong, cậu lại dùng cùi chỏ chọc vào Thẩm Triệt, thúc giục nói: “Mau lên đi.”

Trợ lý Cao đã quen với việc Trì Tiểu Thiên không biết lớn nhỏ, nhưng đôi khi vẫn bất ngờ trước sự to gan lớn mật của cậu, giống như bây giờ, khóe môi hắn khẽ giật giật, chủ động tiến lên nói: “Tiên sinh……”

Vẫn là để hắn tới giúp Trì thiếu gia lột đi.

Thẩm Triệt đang say mê lột tôm, có một số người vô luận làm cái gì cũng đều khiến người cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nam nhân cao lớn anh tuấn, phong thái nhàn nhã, khí độ bất phàm, còn rảnh rỗi nhắc nhở Trì Tiểu Thiên: “Ăn chậm một chút, cẩn thận đừng để nghẹn.”

Trì Tiểu Thiên thật sự đói bụng, thiếu niên mười tám tuổi, đang là độ tuổi phát triển nhất, cơ thể rất nhanh đói, cho dù ăn no đến mấy thì mấy giờ sau lại đói tiếp. Cậu vùi đầu vào ăn cơm, thịt heo xào sợi ăn với cơm là tuyệt nhất, chỉ ậm ừ hai tiếng cho có lệ: “Đã biết.”

Thẩm Triệt thấy thế nhướng mày, đem con tôm định đút cho Trì Tiểu Thiên đem để lại vào bát mình, Trì Tiểu Thiên sửng sốt, ánh mắt lên án, còn dùng trán cụng vào đầu Thẩm Triệt, Thẩm Triệt vừa đem cậu đẩy ra cậu lại lao đầu đến.

Thẩm Triệt: “Ăn cơm đi, đừng nghịch.”

Trì Tiểu Thiên: “Là tiểu thúc trêu ta trước!”

Thẩm Triệt: “Được rồi, con này cho ngươi.”

Trì Tiểu Thiên: “Nhưng ta chỉ thích con tôm đó.”

Thẩm Triệt: “Con đó không cho.”

Trì Tiểu Thiên tiếp tục cụng Thẩm Triệt.

Trợ lý Cao yên lặng đem bước chân thu hồi lại, cúi đầu diễn một bình hoa, ông chủ thật là càng ngày càng trẻ ra, vị trợ lý tinh anh trẻ tuổi lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, Trì Tiểu Thiên quét mắt tới nhìn thấy, ngay cả cơm cũng không ăn nữa, cứ vậy nhìn chằm chằm hắn.

Trợ lý Cao: “……”

Hắn sợ hãi lui về phía sau một bước.

Tự nhận là hiền lành Trì Tiểu Thiên: “……”

Hừ, cậu sớm hay muộn cũng phải lấy thước đo thử.

Thẩm Triệt lột tôm xong, dùng khăn mềm lau sạch tay: “Tiểu Thiên đang nhìn gì vậy?”

Trì Tiểu Thiên cũng không giấu giếm: “Nhìn trợ lý Cao.”

Thẩm Triệt có chút tò mò: “Trợ lý Cao đẹp lắm sao?” Trì Tiểu Thiên nãy giờ luôn nhìn chằm chằm hắn.

Trì Tiểu Thiên thò đầu đến bên tai Thẩm Triệt nói nhỏ: “Tiểu thúc có cảm thấy hắn cười lên rất giống búp bê Barbie hay không?”

Nhiệt khí ẩm ướt chui vào lỗ tai, giống như lông vũ cọ qua đầu quả tim, khiến cả người hắn tê dại. Thẩm Triệt hỏa khí nổi lên, hắn ghé mắt sang một bên, giọng khàn khàn: "Búp bê Barbie? " đôi mắt thiếu niên đen láy sáng trong, cong thành hình lưỡi liềm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, đôi môi châu no đủ căng mọng, hoạt bát sống động, vô ưu vô lự: "Búp bê Barbie gì cơ?"

Trì Tiểu Thiên lấy ảnh chụp đưa cho Thẩm Triệt xem: “Tiểu thúc nhìn thử xem, rất giống đúng không.”

Thẩm Triệt nhìn mặt Barbie, lại nhìn mặt trợ lý Cao.

Không thể không nói, quả thực giống nhau như đúc.

Trợ lý Cao không biết hai người đang thì thầm cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt ông chủ nhìn hắn đột nhiên trở lên quỷ dị giống như Trì Tiểu Thiên, khóe môi hạ xuống, hắn cười không nổi, đề cao giọng nói: “Ông chủ?”

Trì Tiểu Thiên: “Ta còn đặc biệt đặt cho hắn một cái biệt hiệu.”

Cậu nhấc hàm đắc ý nói, “Barbie.Cao.”

Thẩm Triệt không khống chế được cười ra tiếng, hắn búng một cái vào trán Trì Tiểu Thiên: “Không lễ phép, không được gọi trợ lý Cao như vậy.”

Trì Tiểu Thiên che lại cái trán bị búng đến đỏ lên của mình: “Không gọi thì không gọi.” Cậu xoa cái trán, “Lực tay của tiểu thúc thật lớn.”

Thẩm Triệt không để ý Trì Tiểu Thiên, Trì Tiểu Thiên tự mình ngồi ăn uống no nê.

Trì Tiểu Thiên bị búng có chút không cao hứng, quay sang một bên nghịch điện thoại.

【 Chó Ngốc: Hôm nay được nghỉ, chúng ta ra ngoài chơi đi. 】

【 Chó Ngốc: Đừng không để ý tôi mà, trả lời tin nhắn đi, lúc này hẳn là phải dậy rồi chứ. 】

【 Chó Ngốc: Tối hôm qua cậu cùng Tống Nghi đi ăn cơm thật sao? 】

【 Chó Ngốc: Cái tên tiểu tử nghèo kia rốt cuộc có cái gì tốt!!! 】

【 Chó Ngốc: Trì Tiểu Thiên ngươi mẹ nó đừng có giả chết. 】

【 Chó Ngốc: Mau trả lời tôi!!!!!】

Chó Ngốc là Trần Minh Hàn.

Trì Tiểu Thiên không nhanh không chậm gõ chữ.

【 Trì Tiểu Thiên: Cậu thì tính là cái lông gì. 】

【 Trì Tiểu Thiên: Không chơi. 】

【 Trì Tiểu Thiên: Cậu còn dám mắng Tống Nghi nữa cẩn thận tôi cho người đánh gãy chân cậu. 】

Nụ cười của Trần Minh Hàn dần trở lên ảm đạm.

Tại quán bar Gia Thanh, nơi này ban ngày cũng mở cửa, người không nhiều cũng không ít, đều là mấy kẻ có tiền trong giới. Vài người vây quanh một chỗ, trên bàn loại rượu nào cũng có.

Đều là người quen của Trần Minh Hàn, liếc mắt một cái liền biết ai với ai.

“Lại là Trì Tiểu Thiên.”

“Trì Tiểu Thiên cái gì, hai người không phải là nhìn nhau không vừa mắt sao…… Đậu mé, đừng nói lời đồn là thật nha, cậu thật sự coi trọng Trì Tiểu Thiên?”

“Tin tức của cậu cũng quá lạc hậu đi, đã mấy tháng rồi.”

“Là thật đó, Minh Hàn của chúng ta coi trọng cái tên tiểu phế vật kia rồi.”

Một trận cười vang.

Trần Minh Hàn nghe đến phiền, lông mày cau lại, tức giận nói: “Câm miệng!”