Chương 12

Edit: Hoa Tranh☘

Thanh niên lên tiếng đưa tay đến bên miệng làm động tác kéo khóa.

An tĩnh một lát.

Không biết ai lại mở miệng: “Đây có còn là Trần Minh Hàn, cao thủ tình trường đã đi qua vạn bụi hoa mà chưa từng một lần động lòng không vậy? Nhìn bộ dáng này của cậu, chẳng lẽ thật sự động lòng rồi?”

“Nguyên nhân có lẽ là do Trì Tiểu Thiên không chịu đáp lại cậu đi, tình thánh của chúng ta đại khái chưa từng gặp qua loại hình này nên mới cảm thấy mới mẻ.”

“Cậu thật sự dám theo đuổi…… Trì Tiểu Thiên không phải đang ở Thẩm gia sao, vị kia hình như còn rất sủng ái cậu ta? Nếu lần này Trần Minh Hàn cậu chỉ muốn chơi đùa, ừm, chắc chắn kết cục sẽ rất khó xem đó.”

"Bị cắt thành từng mảnh"

"Mẹ kiếp, hahaha, vẫn là cậu tàn nhẫn."

“Đệch. Đừng nói nữa, cảm giác phía dưới có chút lạnh.”

【 Chó Ngốc: Không ra thật sao? 】

【 Chó Ngốc: Cậu đã từng tới quán bar chưa? Buổi tối sẽ có nhảy Disco, rất náo nhiệt. 】

Trì Tiểu Thiên bị hai chữ nhảy Disco hấp dẫn.

Cậu còn chưa có đi quán bar bao giờ, nghe nói tuấn nam mỹ nữ tụ tập, nhìn vừa mắt là có thể cùng nhau đi thuê phòng, là thiên đường của người trưởng thành, do dự một lát, cuối cùng vẫn không chống đỡ được dụ hoặc.

【 Trì Tiểu Thiên: Mấy giờ, là ở nơi nào? 】

【 Chó Ngốc: Đến lúc đó tôi đi đón cậu. 】

【 Trì Tiểu Thiên: Không cần cậu đón, nói địa chỉ, tôi kêu bọn Tằng Cách đi cùng. 】

Trần Minh Hàn ánh mắt khẽ động.

【 Chó Ngốc: Sao cậu đến chỗ nào cũng mang theo tuỳ tùng thế? 】

【 Ngốc Cẩu: Lớn rồi, nên độc lập một chút. 】

Trì Tiểu Thiên lại không ngốc, Trần Minh Hàn kêu cậu đi nhất định là không có ý tốt, cậu điên rồi mới đi một mình.

【 Trì Tiểu Thiên: Cậu quản cái rắm, nếu không chịu nói thì tôi tự mình tìm chỗ chơi. 】

Cái tên ngốc này, cái lúc cần ngốc sao đột nhiên lại thông minh vậy chứ.

Trần Minh Hàn nhịn.

【 Chó Ngốc: 9 giờ, đường minh lộ, quán bar mèo đen. 】

Trì Tiểu Thiên vui vẻ tắt điện thoại.

Thẩm Triệt thấy Trì Tiểu Thiên không nhìn màn hình điện thoại nữa, thấy cậu sau khi tắt điện thoại liền cười rất vui vẻ, lìa hỏi: “Là ai?”

Việc này khẳng định không được để Thẩm Triệt biết, Thẩm Triệt so với ba cậu quản còn nghiêm hơn, khẳng định không cho phép cậu đi quán bar.

Trì Tiểu Thiên không nói tên Trần Minh Hàn, chỉ bảo: “Một tên Chó Ngốc.”

Thẩm Triệt mỉm cười, biết lại là bạn bè của Trì Tiểu Thiên: “Lát nữa muốn ra ngoài?”

Trì Tiểu Thiên ừ một tiếng: “Hôm nay là Tết Nguyên Đán nên ta được nghỉ.”

“Không muốn ở nhà bồi tiểu thúc sao?” Thẩm Triệt đón lấy ánh mắt có chút kinh ngạc của Trì Tiểu Thiên, duỗi tay nhéo má cậu: “Tiểu Thiên tối hôm qua không phải nói rất nhớ tiểu thúc sao?”

Trì Tiểu Thiên mặt đỏ lên, chỗ bị nhéo có chút ngứa ngáy, cong eo sau chạy trốn: “Không, tiểu thúc, đừng nhéo.”

Thẩm Triệt không buông tay ra, hắn thả nhẹ lực độ, từ nhéo chuyển sang vuốt ve, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại của thiếu niên, không khí dần dần trở lên ái muội, vào lúc Trì Tiểu Thiên cảm giác được không đúng, cậu cả người căng thẳng, lông mi run đến lợi hại: “Tiểu Thiên muốn đi chơi cũng được thôi.”

Tiếng nói trầm thấp ưu nhã văng vẳng bên tai:“Biết phải dỗ tiểu thúc như thế nào mà đúng không?”

Trì Tiểu Thiên rốt cuộc hiểu rõ tối hôm qua không phải Thẩm Triệt nhất thời hứng thú, hắn không muốn buông tha cậu. Hơi thở xâm lược, mạnh mẽ chiếm lấy cậu, hơi thở gấp gáp ở bên tai, đôi mắt thiếu niên không biết khi nào đã long lanh ánh nước, mang theo một chút cầu xin: “Tiểu thúc.”

Không muốn.

Thẩm Triệt không hề dao động, nụ cười vẫn như cũ ôn hòa.

Phòng tuyến tâm lý Trì Tiểu Thiên dần dần sụp đổ, cậu né tránh ánh mắt của Thẩm Triệt, hàm răng căng chặt, nói chuyện cũng có chút run run: “Vậy ta, ta không ra ngoài chơi nữa. ”

Thiếu niên ngây thơ lại muốn lùi về mai rùa đen của mình.

Thẩm Triệt đương nhiên không cho phép, hắn muốn Trì Tiểu Thiên mau chóng thích ứng.

Như vậy mới có thể sớm một chút bắt đầu bước tiếp theo: “Không đi nữa sao? Bạn bè của Tiểu Thiên còn đang đợi Tiểu Thiên đó. Tiểu Thiên chỉ cần hôn tiểu thúc một chút là được…… Bằng không Tiểu Thiên muốn tiểu thúc tự mình hôn sao? Ừm, vậy cũng được?”

Chữ cuối cùng được đặc biệt nhấn mạnh, giống như đang cố ý nhắc nhở cái gì.

Trì Tiểu Thiên nhớ tới nụ hôn tối hôm qua.

Cậu sắc mặt trắng bệch, nhưng hai má không biết vì sao lại ửng hồng: “Tiểu thúc.” Tuy đang sợ hãi cậu vẫn là cố chấp ngẩng đầu lên, “Ta đối với ngài không có…… ý tứ phương diện kia. Nếu tiểu thúc muốn mà nói, khẳng định có rất nhiều người nguyện ý phục vụ ngài……” Cậu ở dưới ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Triệt chậm rãi ngậm miệng, đầu cũng rũ xuống.

Dũng khí của cậu đã hết sạch.

Thẩm Triệt từ trên cao nhìn xuống Trì Tiểu Thiên, ánh mắt không có chút cảm xúc nào: “Tiểu Thiên muốn ta chủ động sao?”

Trì Tiểu Thiên ở trong lòng rụt rè gật đầu, nhưng cậu hôn Thẩm Triệt cũng không tồi.

Hai lựa chọn cái nào cũng không muốn, chỉ đành chọn cái ít hại hơn, dưới tình huống Thẩm Triệt không cho phép từ chối, Trì Tiểu Thiên tất nhiên sẽ lựa chọn để cậu hôn hắn, nắm chắc thời gian do dự, vào trước lúc kiên nhẫn của Thẩm Triệt sắp hết, cậu chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn: “Chỉ hôn một cái thôi, được không?”

Hôn mặt cũng tính đi, sợ Thẩm Triệt cự tuyệt hoặc sửa lại chủ ý, cậu chủ động thò lại gần, Thẩm Triệt đại khái là không ngờ tới thiếu niên bất ngờ hôn tới, hắn ngoài ý muốn quay đầu lại, môi hai người dán vào nhau, Trì Tiểu Thiên kinh hoảng lui về phía sau, trong mắt Thẩm Triệt hiện lên ý cười, hắn đi về phía trước, ngăn lại cái ót củaTrì Tiểu Thiên, cứ như vậy hôn lên.

Nụ hôn dài hòa cùng tiếng nước.

Pháo hoa nổ tung trong đầu cậu.

Trì Tiểu Thiên nằm liệt thở dốc: “Thẩm thúc thúc hôn thật giỏi!”

Hệ thống nghi ngờ Trì Tiểu Thiên là cố ý sát đến Thẩm Triệt, nhưng nó không có chứng cứ, chỉ có thể nhắc nhở: “Giữ lại chút liêm sỉ đi.”

Trì Tiểu Thiên đáp lại: “Hì hì hì.”

Hệ thống: “……”

Hi mẹ ngươi.

Thẩm Triệt tâm tình không tồi, hắn giúp Trì Tiểu Thiên sửa sang lại cổ áo: “Đi chơi đi, nhớ về sớm một chút.”

Hắn thật sự thích Trì Tiểu Thiên, càng nhìn càng thích, khó được ôn nhu một lần, “Cứ yên tâm đi chơi, hai ngày tới sẽ không chạm vào ngươi.”

Trì Tiểu Thiên mới hoàn hồn: “???”

Cái gì?

Ta không cho phép!