Chương 13

Edit: Hoa Tranh☘

Trì Tiểu Thiên cuối cùng vẫn đi ra ngoài.

Cậu đút hai tay vào túi, cằm vùi vào cổ áo, thiếu niên có một đôi mắt linh động, mái tóc nâu mềm mại, khuôn mặt trắng trẻo, cậu cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Ta tới đây được bao lâu rồi?"

Hệ thống có thể cảm thấy rõ ràng Trì Tiểu Thiên đã thay đổi, trở thành người khó có thể khống chế, sinh ra một chút cảm giác xa xôi không thể với tới: "Hình như đã gần bốn tháng."

Trì Tiểu Thiên ồ một tiếng.

Cách ngày cậu chết còn dư lại nửa năm.

Hệ thống quan sát Trì Tiểu Thiên, trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”

Trì Tiểu Thiên đột nhiên kích động nói: "Đã gần nửa năm rồi sao, ta vậy mà thanh tâm quả dục lậu như vậy. Thật vất vả mới chờ đến mây tan thấy trăng sáng, vì sao hắn lại nói không chạm vào ta? Dựa vào cái gì!”

Biểu hiện dục cầu bất mãn vô cùng rõ ràng.

Hệ thống khóe miệng giật giật: “Cho nên?”

Trì Tiểu Thiên đứng trên đường nói: “Ta đêm nay muốn lưu luyến vạn bụi hoa, tối không về ngủ.”

Hệ thống: "Thèm khát thì nói là thèm khát, không cần tìm cớ nhiều như vậy.”

Tuy rằng không thể lý giải, nhưng nó sẽ tôn trọng kí chủ của mình.

Trì Tiểu Thiên trong khoảng thời gian này bị quản rất nghiêm, không phải ở đi học thì chính là trên đường về nhà, ngay cả dạo phố đều cũng rất ít đi, đối với đường đi trong nội thành căn bản không quen, vào lúc cậu đang muốn gọi taxi đi đến quán bar mà Trần Minh Hàn nói, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi hạt dẻ rang.

Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một gian hàng với cái bảng hiệu Hoàng Thượng to đùng ngoài cửa, bên ngoài còn treo một tấm biển có hình ảnh minh họa các món ăn, nào là hạt dẻ rang, từng hạt màu vàng óng, được bọc một lớp mật ong trong suốt, ngoài ra còn có hồ lô ngào đường, khoai lang nướng đang tỏa ra từng đợt khói trắng nóng hổi —— khiến người tâm động.

Hệ thống ít khi thấy Trì Tiểu Thiên phản ứng nhanh như vậy, ánh mắt sáng ngời, nhét điện thoại vào túi, hai bước thành ba bước, thành công xếp trước mặt một cặp đôi trẻ đang đi tới:"……"

"Sao tích cực thế, không phải ngươi vừa ăn tối xong sao?"

“Nếu không có hạt dẻ rang mật ong cùng với kẹo hồ lô thì mùa đông sẽ không trọn vẹn nữa.” Trì Tiểu Thiên gọi điện kêu một đám tiểu đệ đến, xách theo hai túi lớn vừa đi vừa nói: “Ngươi không hiểu chấp niệm về đồ ăn của con người chúng ta đâu.”

Hệ thống cũng không muốn hiểu.

Khi mấy người Tằng Cách nhận được tin tức đuổi đến cũng vừa lúc Trì Tiểu Thiên mua xong đi ra: “Đến rồi?”

Tằng Cách gật đầu, hắn từ xa đã nhìn thấy Trì Tiểu Thiên.

Dù sao vẻ ngoài thiếu niên cũng rất bắt mắt: “Trì ca.”

Trì Tiểu Thiên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng: “Muốn ăn hạt dẻ không? Tôi mời cậu.”

Tằng Cách cũng cười theo, có chút khờ khạo đáp lại: “Có ăn.”

Lề đường, người đến người đi, tiếng còi inh ỏi không ngừng, một nhóm thanh niên ngồi trước cửa gian hàng Hoàng Thượng bóc hạt dẻ ăn, hạt dẻ còn hơi nóng, hương vị thơm ngon, hồ lô ngào đường giòn rụm, ngọt ngào.

Trì Hiểu Thiên lười biếng cắn kẹo hồ lô, phát ra từng tiếng răng rắc, thanh âm có chút không rõ nói: “Ta muốn ăn không có mật ong.”

Cậu mua hai loại hạt dẻ, loại bọc mật ong với không bọc mật ong, so sánh thì hắn thích ăn nguyên vị hơn.

Tằng Cách vừa quay đầu lại là có thể nhìn đến gương mặt trắng nõn của Trì Tiểu Thiên, gió lạnh thổi tới nhưng trong lòng hắn lại một mảnh nóng bỏng, lòng bàn tay toát ra có chút dính nhớp bởi mồ hôi, hắn đeo bao tay dùng một lần nói: “Ta nhớ rồi Trì ca.”

Tóc hồng cũng đưa một nắm hạt dẻ đã bóc xong tới, giống như dâng vật quý nói: “Trì ca, ăn thử của ta đi!”

Trì Tiểu Thiên liếc mắt nhìn hắn một cái, ghét bỏ nói: “Không cần.”

Hạt dẻ bị vỡ ra thành hai ba mảnh, tay nghề không tốt chút nào, một chút cũng không bằng tay nghề của Tằng Cách.

Tóc hồng rất ủy khuất, hắn dẩu miệng nói: “Chỉ xấu một chút mà thôi, hương vị không phải vẫn giống nhau sao.”

Tóc vàng đập tóc hồng một cái: “Cậu một đại nam nhân làm nũng cái gì, ghê tởm.”

“Cái tên Tiểu Hoàng kia!” Tóc hồng không phục nói: “Cậu dám nói tôi ghê tởm.”

Trì Tiểu Thiên nhìn bọn họ đánh, ánh mắt hiện lên ý cười.

Hệ thống nhìn một màn này, có chút nghi hoặc: “Ngươi không phải là cô nhi sao? Tại sao ta lại cảm thấy ngươi rất quen thuộc khi được người khác hầu hạ nhỉ?” Ăn tôm thì lười lột vỏ, ăn cá thì muốn người khác lọc xương, đến cả ăn hạt dẻ cũng sai người khác bóc vỏ.

Vừa thấy chính là một tiểu thiếu gia được sủng ái mà lớn lên, nhưng mấu chốt là Trì Tiểu Thiên không phải, ngay cả học phí cũng đều là tự mình kiếm.

Trì Tiểu Thiên cũng không biết.

Cậu nhìn lại ký ức của mình, phát hiện đối với những chuyện vặt vãnh này không có bao nhiêu ấn tượng: “Phải không?” Nụ cười nhạt đi chút, nhìn lên bầu trời phía xa “Ta không nhớ rõ…… Khả năng trời sinh không thích làm những việc này đi.”

Hệ thống cười nhạo Trì Tiểu Thiên: “Rác rưởi.”

Trì Tiểu Thiên không để bụng, một đám người ăn xong lại tốn thêm thời gian đi đường nên mãi đến 8 giờ tối mới đến được quán bar mèo đen mà Trần Minh Hàn nói, vị trí có hơi xa, phải vòng mấy vòng, ban đêm bầu trời đen như mực, bên ngoài quán treo một cái biển hiệu lớn với logo hình mèo đen đang ôm quả bom, được trang trí vô cùng rực rỡ.

Bốn anh trai đẹp trai chịu trách nhiệm chào đón khách đồng thanh nói: “Chào mừng quý khách.”

Rõ ràng bọn họ đều mặc một thân âu phục áo sơmi đứng đắn, nhưng không biết có phải ảo giác của Trì Tiểu Thiên hay không, tổng cảm thấy bọn họ có chút lẳиɠ ɭơ, dưới ánh đèn đan xen, khiến cậu thiếu chút nữa không rời nổi mắt, sơ mi trắng của mấy người bọn họ rất mỏng, gần như là xuyên thấu, có thể nhìn thấy rõ âu phục đen tuyền đang ôm lấy từng tầng cơ bắp nở nang, nửa kín nửa hở, thứ treo trên cổ cũng không phải là nơ mà là một cái lục lạc.

Oanh! Hơi nóng không ngừng bốc ra khỏi đầu, thiếu niên môi hồng răng trắng hai má đỏ bừng, cậu rời ánh mắt, nhìn xuống mũi chân: "Ừm.”

Các anh đẹp trai trao đổi cái ánh mắt.

Trì Tiểu Thiên vẻ ngoài xuất chúng, không chú ý không được, vừa thấy chính là bé cừu non không hiểu thế tục, thiếu niên tới nơi này sợ là sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn, mấy anh đẹp trai nổi lên lòng thương hại, muốn ngăn cản Trì Tiểu Thiên: "Đây là hội sở dành cho người trưởng thành, vị thành niên không được phép vào.”

Tằng Cách ngăn cản anh chàng ôn nhu, giọng điệu mang theo chút cảnh cáo nói: “Đừng chạm vào cậu ấy.”

Anh chàng dừng lại, cúi đầu: “Mạo phạm rồi, xin tiên sinh thứ lỗi.”

Bé cừu nhỏ đã có người bảo vệ.

Trì Tiểu Thiên: “Tôi thật sự có thể đi vào sao?”

Cảm tạ thượng đế, cảm tạ Quan Âm Như Lai, “Nơi này nhất định là thiên đường.”

Hệ thống khinh thường bộ dáng không tiền đồ này của Trì Tiểu Thiên: “Không phải chỉ là một quán bar thôi sao.”