Chương 14

Edit: Hoa Tranh☘

Trì Tiểu Thiên làm bộ không nghe thấy, cậu đi vào trong, nhiệt độ nơi này nóng nực vô cùng, âm nhạc rung trời, đám người tụ tập thành một đoàn, nam có nữ có không ngừng uốn éo quấy lấy nhau, ánh đèn đủ màu nhấp nháy khiến cậu nhìn đến hoa cả mắt. Bộ dáng thiếu niên ngơ ngác ngoan ngoãn đứng yên, làn da trắng nõn như bạch ngọc không biết từ lúc nào đã hồng thấu, kéo dài từ gương mặt đến vành tai.

Ngây thơ thuần khiết.

Tằng Cách vừa mới chen vào hét lớn về phía thiếu niên: “Trì ca…… Trì ca?”

Tiếng người ồn ào náo động, hắn ngay cả góc áo của cậu cũng không bắt được.

Lầu hai có múa thoát y.

Gợi cảm nhưng không dung tục.

Trì Tiểu Thiên muốn nhìn nhưng lại không dám, cậu bụm mặt, bình phục tâm tình kích động, quán bar mèo đen chơi vẫn chưa tính là quá mức, ma túy và cờ bạc đều bị cấm, nhưng trên những phương diện khác đều rất cởi mở. Trần Minh Hàn gọi rượu, đuổi những người đang có ý định đến gần, có chút buồn cười nhìn Trì Tiểu Thiên: “Được rồi, ngươi ta cũng đâu cởi hết quần áo, cậu chưa đi biển bao giờ sao. "

Chuyện này cũng so sánh được sao?

Trì Tiểu Thiên liếc nhìn Trần Minh Hàn, “Dù sao cũng không thể so sánh với cậu.” Trên bàn bày một ly rượu rất đẹp, màu sắc không ngừng lưu chuyển giống như giải ngân hà, ánh mắt vừa chạm liền không dời đi được, cậu liếʍ môi dưới: " Uống được không?"

"Nồng độ rất thấp." Trần Minh Hàn cố ý gọi cho Trì Hiểu Thiên, dụ dỗ nói: "Thử xem."

Trì Tiểu Thiên theo thói quen nhấp một ngụm, là vị trái cây, mùi vị khiến câun có chút kinh ngạc, trong mắt mang theo ý cười nhìn Trần Minh Hàn, dưới ánh đèn ái muội, thiếu niên chớp chớp đôi mắt đen láy sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, có lẽ còn chưa đã thèm, thiếu niên vươn chiếc lưỡi nhỏ ra khẽ liếʍ môi, hoạt sắc sinh hương: "Uống rất ngon."

Thật xinh đẹp.

Hầu kết Trần Minh Hàn khẽ động, lén uống một ngụm rượu mạnh: “Ừm.” Trì Tiểu Thiên vẫn đang nhìn hắn, nói đúng hơn là đang nhìn phía hắn…… nơi đó có một đôi trẻ đang quấn lấy nhau gặm môi.

Trong bầu không khí nóng nực ái muội này, rất dễ sinh ra mấy suy nghĩ không đứng đắn, trong quán bar có rất nhiều người đang ngo ngoe rục rịch, nhìn nhau vừa mắt liền ra ngoài đặt phòng, mọi cảm xúc đều được khuếch đại, hắn nhìn Trì Tiểu Thiên đến mất hồn mất vía, tiến lại gần một chút, gương mặt trẻ tuổi tuấn mỹ mặt phóng đại:

"Muốn sao? Hai chúng ta thử xem thế nào?"

Trì Tiểu Thiên nhấp môi dưới, thoạt nhìn có chút ngốc.

Nếu không trốn chính là đồng ý, ánh mắt Trần Minh Hàn dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của Trì Tiểu Thiên…… rì rì, điện thoại Trì Tiểu Thiên rung lên, Trì Tiểu Thiên giống như tỉnh mộng lời lại, đá cho Trần Minh Hàn một cước. "Cách tôi xa một chút."

Trần Minh Hàn bắp chân bị đá đến tê dại, sắc mặt hắn tối sầm, chửi một tiếng: "Mẹ kiếp"

【 Tống Nghi: Tiểu Thiên ngủ rồi sao? 】

【 Tống Nghi: Sắp thi cuối kỳ, cậu ôn tập thế nào rồi? 】

Tống Nghi đang ở ký túc xá, hắn nhìn vào cuốn sách giáo khoa toán cao cấp của mình đột nhiên nhớ tới Trì Tiểu Thiên.

Mặt Trì Tiểu Thiên vẫn còn đỏ, nhìn thấy Tống Nghi thì trong lòng chột dạ.

【Cá trong chậu: Chưa có. 】

【Cá trong chậu: Vẫn đang ôn tập. 】

【Cá trong chậu: Bài dạy bổ túc của cậu đối với tôi rất hữu dụng. 】

Trần Minh Hàn đi tới, hắn xị mặt nói: "Tống Nghi, cậu ta có bệnh hay sao?" Hắn cười nhạo nói: "Cậu ôn tập thế nào rồi? Ha ha.”

Vừa nhìn liền biết ý của Tuý Ông không phải ở rượu.

Trì Tiểu Thiên không chút suy nghĩ, ngốc nghếch bênh vực Tống Nghi: “Người bị bệnh là cậu thì có.”

Cậu nhìn Trần Minh Hàn nói: “Tống Nghi bắt đầu từ năm nhất đã vừa phải đi học vừa phải đi làm thên để tự nuôi mình, cậu nhìn lại mình xem, đếm thử coi đã lên giường với bao nhiêu người.”

Trần Minh Hàn ánh mắt tối sầm lại, tức giận đến bật cười: "Đó là hình ảnh của tôi trong mắt câu."

Trì Tiểu Thiên hừ một tiếng, thái độ rất rõ ràng.

Trần Minh Hàn không biết tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy, hắn không có chỗ nào để trút giận, đành nghiến răng nghiến lợi giải thích: “Tôi từ khi trưởng thành đã có công ty riêng, lợi nhuận hàng năm gần ngàn vạn. Bây giờ quy mô đã lớn gấp đôi, là thiên tài kinh doanh, cậu hiểu không?"

Trì Tiểu Thiên: “Để xem cậu khoác lác được đến đâu.”

Trần Minh Hàn: “……”

Hắn ăn chơi, nhưng thật sự không phải phế tài, cẩn thận so sánh thì Trì Tiểu Thiên mới thật sự bị nuôi phế mới đúng.

【 Tống Nghi: Vậy là tốt rồi. 】

Tống Nghi đánh chữ rất chậm, hắn đang do dự. Hắn đối Trì Tiểu Thiên là có hảo cảm, hẳn là phải chủ động một chút…… Nhưng chuyện ở trong nhà ăn lần trước còn rõ trước mắt, nếu là nhà hàng cao cấp hay trực tiếp muốn phòng riêng thì sự việc đó có lẽ sẽ không xảy ra.

Hắn quá nghèo, không xứng với Trì Tiểu Thiên, Trì Tiểu Thiên hiện tại cùng hắn ở bên nhau, chỉ có thể chịu ủy khuất.

Đợi cho đến khi công việc của hắn khá hơn là được rồi.

Tống Nghi đem mấy chữ “Ngày mai muốn gặp mặt hay không” xóa đi, gõ lại lần nữa.

【 Tống Nghi: Tạm biệt. 】

Trì Tiểu Thiên ôm di động, Tống Nghi nói rất ít, đáp ứng cùng cậu ăn một bữa cơm cũng rất ngoài ý muốn.

Nhưng cậu rõ ràng cảm nhận được, đêm đó Tống Nghi cũng không hoàn toàn thờ ơ, vẫn là không được sao…… Cậu còn tưởng rằng sẽ có tiến triển, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.

Trần Minh Hàn nhìn Trì Tiểu Thiên đem mặt vùi vào hai cánh tay, vỗ vỗ vai câun: “Trì Tiểu Thiên?”

Trì Tiểu Thiên hít sâu mấy hơi thở, ngẩng mặt đá Trần Minh Hàn một cước, trở lại bộ dạng lúc trước: "Đừng chạm vào tôi."

Trần Minh Hàn: “……”

Nhìn bộ dáng khổ sở đó của cậu nên tôi mới không cùng cậu so đo.

Mấy người Tằng Cách rất nhanh liền tìm lại đây, Trì Tiểu Thiên chơi rất điên, vẫn đang nhảy trên sàn nhảy, còn uống rất nhiều rượu, giống như đang phát tiết cái gì, xinh đẹp loá mắt.

11 giờ, Trì Tiểu Thiên say khướt, cậu miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, mồm miệng rõ ràng: “Đưa tôi về nhà.”

Trong nhà có gác cổng, nếu về chậm sẽ có người tức giận...... rất rất tức giận.

Tằng Cách không uống rượu, tóc vàng có uống một chút, tóc hồng với tóc xanh đã bò ra đất, Trì Tiểu Thiên ngồi trên ghế phụ, say cũng không ầm ĩ, rất ngoan, tóc vàng chiếu cố hai người anh em còn lại, cả đường chửi bới.

Tằng Cách chưa từng nhìn thấy Thẩm Triệt, khi nam tử anh tuấn cao lớn, khí thế bức người ôm lấy Trì Tiểu Thiên từ trong lòng ngực hắn, dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá hắn, không biết từ lúc nào cả người hắn đã toàn mồ hôi lạnh.

Sau một hồi, gió lạnh rót tỉnh đầu, hắn nhéo lòng bàn tay.

Thẩm Triệt đè Trì Tiểu Thiên xuống tắm rửa, lực đạo có hơi mạnh khiến Trì Tiểu Thiên khó chịu rêи ɾỉ: “…… Đau.”

Thẩm Triệt không nói lời nào.

Thần sắc hắn lạnh lùng, mạnh mẽ lau mặt cho Trì Tiểu Thiên, Trì Tiểu Thiên không chịu nổi đau đớn, ủy khuất mà khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng nõn hồng hào, lông mi như cánh bướm khẽ run rẩy “Ta đau.”

“……”

Thẩm Triệt dừng lại một chút, thanh âm vẫn rất lãnh đạm: “Đáng đời.”

Trì Tiểu Thiên hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn Thẩm Triệt, Thẩm Triệt bị nhìn chằm chằm, hỏa khí trong lòng tan hơn phân nửa, động tác mềm nhẹ nói: “Không có lần sau.”

Lần này liền qua.

Trì Tiểu Thiên nghiêng đầu, đột nhiên từ trong bồn tắm ngồi dậy, ôm Thẩm Triệt hôn lên, có chút ngốc nghếch cười, nhưng ánh mắt lại sáng ngời: "Tôi thích cậu."

Thẩm Triệt ôm chặt Trì Tiểu Thiên, nhếch khóe môi, trong lòng sung sướиɠ, Trì Tiểu Thiên lại dán lên: "Tống Nghi." Cậu nghiêm túc lại có chút ủy khuất nói: "Cậu cũng thích tôi được không?"