Chương 15

Edit: Hoa Tranh☘

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn còn đó, nhưng không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hơi nước bám lên gạch men ngưng tụ thành những giọt nước rồi trượt xuống, để lại những vết trắng rõ ràng.

Tích, tích, tí tách, rơi xuống, nước bắn tung tóe.

Trì Tiểu Thiên chợt cảm nhận được một luồng lãnh ý sởn tóc gáy, đầu óc đau nhức đột nhiên tỉnh táo, nửa thân dưới vẫn ngâm trong nước, khuỷu tay tì vào bồn tắm vừa nóng vừa lạnh: "...Tiểu thúc?" Cậu lắc lắc đầu, rũ ra mấy giọt nước, ý thức hoàn toàn trở về, thiếu niên nhìn Thẩm Triệt, tuyến lệ bắt đầu mất khống chế: “Tiểu thúc.” Sau gáy bị người vuốt ve, giống như đang an ủi, lại giống như trút giận, lực độ rất mạnh lại chậm chạp, mang theo từng trận rùng mình: "Tiểu thúc..."

Thẩm Triệt cởi chiếc áo sơ mi đã ướt nhẹp trên người ra: “Khóc cái gì.”

Trì Tiểu Thiên lắc đầu, nước mắt càng thêm mãnh liệt, cậu nức nở nói “Ta, ta không biết.”

Tống Nghi sao? Tên nghe hơi quen tai.

Thẩm Triệt đột nhiên nhớ tới chuyện mấy hôm trước, Tống Nghi hôm đó có hẹn với ai đó ra ngoài ăn tối, trùng hợp Trì Tiểu Thiên cũng có hẹn ra ngoài, lúc hắn đang đợi Trì Tiểu Thiên ở nhà, Trì Tiểu Thiên hẳn là đang cùng Tống Nghi dùng bữa rất vui vẻ: "Tiểu Thiên sao có thể thích người khác như vậy chứ?" Hắn thở dài, nụ cười vẫn như cũ ôn hòa: "Thật sự khiến Tiểu thúc rất tức giận."

Trì Tiểu Thiên ôm đầu gối, làn da trắng nõn hồng nhuận, hai cánh môi xinh đẹp cũng dần mất đi huyết sắc.

Cậu không quá thông minh, nhưng trực giác nói cho cậu biết có nguy hiểm sắp đến, thiếu niên lúc này chỉ có thể bật lực khóc lóc giải thích, đôi mắt xinh đẹp đã mờ mịt hơi nước: “Ta không có làm cái gì.” Cậu nức nở nói tiếp: “Ta thật sự thích Tống Nghi, chỉ là nhận sai người……” mà thôi.

Phòng tắm là một nơi tuyệt vời.

Ở trong nước thì nóng, khi bước ra thì lạnh, nóng lạnh đan xen.

……

Trì Tiểu Thiên khóc đến mất tiếng, rêи ɾỉ đến khàn cả giọng.

Cậu không biết nó sẽ đau đến thế, cũng không biết thì ra sẽ sướиɠ như vậy.

Kết cục của túng dục quá độ chính là sáng dậy phải nằm liệt giường, cả người không được nhúc nhích nếu không mông sẽ đau, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch, lúc uống cháo tay còn không nhịn được run rẩy, Trì Tiểu Thiên lúc này có chút hoảng rồi: “Ta đây không phải là bị phế rồi đi?”

Hệ thống: “……”

Nó ho khan một tiếng: “Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi một chút.”

Tối hôm qua chơi quá hăng, Trì Tiểu Thiên có chút sốt nhẹ, không có sức lực cũng bình thường.

Trì Tiểu Thiên thoáng an tâm, cậu lại bắt đầu cười hì hì: “Thẩm thúc thúc quả nhiên là Thẩm thúc thúc, cây cà lem thật là lớn.”

Hệ thống không muốn cùng Trì Tiểu Thiên thảo luận cái đề tài này, vội vàng kêu Thẩm Triệt tới liền không hé răng. Thẩm Triệt lên lầu, hắn nắm tay nắm cửa mở ra: “Tiểu Thiên.”

Trì Tiểu Thiên dừng lại một chút mới nhìn về phía người đàn ông *nhân mô cẩu dạng kia, thấy người đang đi tới, không khỏi cảnh giác nói: “Đừng tới đây!” Giọng nói của cậu vẫn còn khàn khàn, mềm mại như bông, chẳng có chút uy hϊếp nào, thấy Thẩm Triệt không chịu dừng lại, cậu liền nhấc bát cháo trong tay lên ném về phía Thẩm Triệt, cháo bắn tung tóe vào ống quần của hắn: "Cút, cút đi!"

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Cậu bị chính tiểu thúc của mình cưỡиɠ ɧϊếp.

Thiếu niên khó có thể tiếp nhận hiện thực tàn khốc này.

Thẩm Triệt nhíu mày, hắn vẫn bất động đứng đó.

Nam nhân anh tuấn sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, trở nên nham hiểm tàn nhẫn, bất cận nhân tình. Hắn đứng đó, thân hình cao lớn chặn hết ánh sáng từ cửa sỏi, ngũ quan sắc bén lạnh lùng: “Em đây là đang tức giận với tôi, ai cho em dũng khí đó?”

Đây là một Thẩm Triệt xa lạ, khiến người sợ hãi.

Trì Tiểu Thiên vốn cho rằng Thẩm Triệt ít nhất sẽ xin lỗi, dỗ dành cậu một chút, cậu ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia mê hoặc, cậu muốn gọi tiểu thúc, nhưng môi mấp máy không phát ra được tiếng nào.

Thẩm Triệt không muốn nuôi một sủng vật đã thích người khác, không khỏi cảm thấy sốt ruột.

“Trì Tiểu Thiên.” Hắn đến gần, nắm lấy cằm Trì Tiểu Thiên, từ trên cao nhìn xuống, “Tôi cùng Trì gia có quan hệ tốt lắm sao? Em cho rằng tôi dựa vào cái gì mà phải chăm sóc em?”

Đầu ngón tay lướt qua nơi mẫn cảm của thiếu niên, khiến cậu không khỏi rùng mình, ái muội lại suồng sã: "Em rất tuyệt, đêm qua tôi rất vừa lòng."

Hai mắt Trì Tiểu Thiên lại bắt đầu đỏ lên, rõ ràng là một hành động rất dịu dàng thân mật, nhưng cậu chỉ có thể cảm thấy ngột ngạt, hít thở không thông, cặp lông mi dài rũ xuống, nước mắt rơi xuống mu bàn tay Thẩm Triệt, hắn ngẩn ra, sau đó hắn không sao cả cười cười, hắn vốn dĩ chỉ muốn ngủ với Trì Hiểu Thiên mà thôi, giờ mục đích đã đạt được không cần để ý nhiều như vậy, hắn lại liếc nhìn vũng cháo: “Không ăn sẽ bị đói.”

Trì Tiểu Thiên nắm lấy bàn tay đang muốn rời đi của Thẩm Triệt, mái tóc nâu bóng mượt, dùng lực rất lớn, giọng nói của thiếu niên khàn khàn, đầu cúi thấp: “Tôi tưởng…anh thực sự coi tôi như cháu trai của mình."

Nửa năm, cậu thật sự xem Thẩm Triệt là tiểu thúc của mình. [Thiệt hông😒]

Cậu thích hắn, cũng sùng bái hắn.

Thẩm Triệt cảm thấy trong lòng có chút đau đớn.

Là vấn đề của hắn sao? Hay là do Trì Tiểu Thiên không quý trọng: "Tiểu Thiên, tiểu thúc cũng muốn đối xử tốt với ngươi, chỉ là Tiểu Thiên khiến tiểu thúc quá thất vọng rồi." Hắn rút bàn tay đang bị Trì Tiểu Thiên nắm ra, giọng nói dịu dàng: "Nếu Tiểu Thiên thích người khác, chúng ta không nói chuyện tình cảm nữa nói chuyện tiền bạc đi, Tiểu Thiên ngoan ngoãn phục vụ tiểu thúc, tiểu thúc sẽ cung cấp cơm ăn áo mặc cho Tiểu Thiên, thế nào?"

Gương mặt tinh xảo của Trì Tiểu Thiên hoàn toàn mất đi huyết sắc, cậu túm cái gối ném qua: “Anh xem tôi là cái gì!”

Thẩm Triệt không trốn, hắn lẳng lặng nhìn Trì Tiểu Thiên, đợi đến khi Trì Tiểu Thiên bình tĩnh lại mới nọi: “Tiểu Thiên nghĩ thế nào thì là thế đó đi. Tiểu thúc không bắt ép ngươi, ta cho ngươi thời gian một ngày suy xét.”

Hắn nói xong liền rời đi, không dừng lại dù chỉ một giây.

Cửa cũng bị đóng lại.

Ánh mắt Trì Tiểu Thiên trở lên ảm đạm xuống, cậu úp mặt vào chăn khóc nức nở.

Hệ thống nhìn Trì Tiểu Thiên đang gào khóc mà không có giọt nước mắt nào: “……”