Chương 17

Edit: Hoa Tranh☘

Hệ thống vốn không coi lời nói của Trì Tiểu Thiên là sự thật, nó còn cho rằng Trì Tiểu Thiên đang giả vờ dè dặt mấy ngày, sau khi nếm đủ sự khó khăn của cuộc sống cơm áo gạo tiền liền sẽ vứt bỏ lòng tự trọng ít ỏi kia của mình quay về tìm Thẩm Triệt thu lưu, không nghĩ tới Trì Tiểu Thiên lại thật sự có thể làm được.

Trì Tiểu Thiên tìm được một công việc với đồng lương ít ỏi, là nhân viên bán hàng ở siêu thị, không có trình độ học vấn cũng không có kỹ năng gì đặc biệt, chỉ có thể bán bán rẻ sức lao động, vì muốn giữ bộ dáng kiên cường nên khi rời khỏi Thẩm trạch cái gì cũng không mang, quần áo đang mặc đều là đồ mua giá rẻ ở vỉa hè. Áo khoác rất mỏng, bông ở bên trong áo phân bố không đều, giặt 2 lần đã không còn ấm lắm, ở trong siêu thị còn đỡ, nhưng khi ra ngoài lại hơi lạnh.

Bắt đầu làm việc từ tám giờ sáng đến chín giờ tối, lương một ngày một trăm năm mươi đồng.

Bởi vì bà chủ cảm thấy cậu đáng thương nên trả lương cho cậu theo ngày, nếu không bây giờ Trì Tiểu Thiên đến tiền ăn có khi còn chẳng có. Cậu khóa cửa lại, khung cảnh xung quanh rất hẻo lánh, trên đường cũng không có nhiều người, cậu kéo khăn quàng cổ, cúi đầu nhanh bước đi.

Cuộc sống xa hoa của cậu trước đây đều do Thẩm Triệt duy trì, hiện tại Thẩm Triệt muốn lấy lại, cậu căn bản không có năng lực phản kháng, cũng sẽ không có ai mạo hiểm đắc tội Thẩm Triệt đến giúp cậu.

Tằng Cách thật ra nói muốn giúp cậu, nhưng sau đó hắn lại bị cha mình đánh rất nặng... Không biết bây giờ hắn có thể rời giường hay chưa.

Đã đến giờ ăn tối, Trì Tiểu Thiên gặm chiếc bánh mì đã khô khốc trong tay, còn có hai gói mì dì Trương lén lút đưa cho cậu, còn nói cái gì mà muốn đẩy mạnh tiêu thụ, đèn đường vẫn còn sáng, ở con đường cuối phố có một ông già bán khoai lang nướng.

Cậu xoa xoa cái bụng đang đau nhức vì đói, chọn củ khoai lang nướng to nhất.

Ông già bán khoai nói: “Hai mươi hai NDT, tôi lấy rẻ cho cậu hai mươi.”

Đắt quá đi.

Trì Hiểu Thiên làm việc vất vả cả một ngày mới chỉ được 150 NDT, còn phải trả tiền thuê nhà, điện nước, may mà cậu đã mặt dày: “Ông ơi, giảm cho cháu một nửa được không?"

Thiếu niên lớn lên rất đẹp, nhưng đáng tiếc lại là một tên quỷ nghèo, ông lão đang định thu dọn cửa hàng, từ trong túi lấy bột thuốc lá và tờ báo cũ đã được cắt sẵn ra, tự cuốn cho mình một điếu thuốc: “Hôm nay coi như cậu may mắn, tâm trạng lão đang tốt giảm giá cho cậu, lấy của cậu mười NDT thôi."

"Cám ơn ông." Trì Tiểu Thiên cũng không khách khí chút nào, bắt đầu nịnh hót: "Ông ơi, ông thật hào phóng, được làm cháu của ông nhất định rất may mắn."

Khoai lang nướng vừa mới ra lò nóng hổi,

cậu đơn giản lột vỏ cắn một miếng, luân phiên chuyển từ tay này sang tay khác, nóng đến trợn mắt cũng không nhả ra, ăn đến hai mắt đẫm lệ.

Ông lão nhìn Trì Tiểu Thiên còn nhỏ như thế, hai mắt nheo lại: "Sao thế, sao cậu không ăn cơm?"

Người trẻ tuổi ở độ tuổi này phải ra ngoài làm việc không phải ít: "Tiền rất quan trọng nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe." Đều nói thế hệ thanh niên bây giờ không có trí tiến thủ, đó là do họ chưa bao giờ thấy người phải ngồi xổm trước cửa hàng tiện lợi vào nửa đêm húp mì ăn liền.

Cuộc sống đều không dễ dàng.

“Cháu ăn rồi.” Trì Tiểu Thiên cọ cọ lò sưởi, “Nhưng cháu nhanh đói lắm.”

Trên bàn tay của cậu dính đầy tro than, có chút nhớp nháp, ăn xong thiếu niên ợ một tiếng, khẽ liếʍ môi, chưa đã thèm nói: “Đây là món khoai lang nướng ngon nhất mà cháu từng ăn.”

Ông lão cười ha hả nói: “Đói rồi thì ăn cái gì vào cũng ngon.” Người già những năm cuối đời luôn có chút cô đơn, có người trẻ tuổi cùng trò chuyện tất nhiên là vui vẻ “Được rồi, về nhà đi thôi, lão cũng nên về rồi."

"Chờ một chút!" Trì Tiểu Thiên xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi, mua một ly lẩu Oden, "Cháu không thể tự nhiên chiếm tiện nghi của ông được, cháu cũng đãi ông một bữa."

Ông lão xua tay: “Lão không thích ăn mấy món xa hoa này.”

Trì Tiểu Thiên mạnh mẽ lấy nhét bánh cá vừa mua vào tay ông lão.

Một lát sau, ông lão hỏi Trì Tiểu Thiên: “Cái này gọi cái gì?”

Trì Tiểu Thiên: “Bánh cá.”

“Thứ này không phải cá.” Cụ ông, “Đây là lừa đảo.”

Trì Hiểu Thiên vui vẻ nói: "Đúng vậy, trong bánh cá không có cá, trong bánh bà xã cũng không có vợ. Cháu phải đi tố cáo bọn họ."

Cậu lại đưa qua một xâu.

Ông lão lần này cũng không có từ chối, ăn xong chậc lưỡi hỏi: "Đây lại là cái gì?"

“Túi may mắn.” Trì Tiểu Thiên: “Bên trong túi là bánh gạo.”

Ông lão lại bình luận: “Hoa hòe loè loẹt.”

Cậu nói thêm: “Còn không ngon bằng bánh cá”.

Trì Tiểu Thiên hoàn toàn no bụng, cả người ấm áp cả lên, dậm chân chào tạm biệt lão nhân: “Ngày mai gặp lại!”

Ông lão chậm chạp đẩy xe đi.

Tiếng xe đẩy ọp ẹp biến mất trong màn đêm: “Chừng nào gặp lại nói.”

Ngày mai cậu chưa chắc đi xuống con phố này.

Nhà cho thuê giá rẻ nên rất nhỏ. Vách tường đã bong tróc nhiều vết nứt, chỉ cần chạm nhẹ là rơi ra một mảng lớn, nhưng ít nhất ở chỗ này không bị bốc mùi. Điều hòa thì nghĩ cũng đừng nghĩ, Trì Tiểu Thiên mua một chiếc chăn điện hàng secondhand dành riêng cho ký túc xá, 40 đồng, giá rất rẻ.

Cậu vùi mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nằm một lúc đã cảm thấy buồn ngủ.

Hệ thống cảm thấy Trì Tiểu Thiên không cần chịu khổ như vậy, nó hỏi: "Sao ngươi không quay về?"

“Trì Tiểu Thiên là rác rưởi.”

Trì Tiểu Thiên thanh âm bình tĩnh: “Nhưng tình yêu của cậu ta thì không phải.”

Nếu Thẩm Triệt muốn hắn dập đầu cầu xin, Trì Tiểu Thiên chắc chắn sẽ đi, dù sao cậu không có bao nhiêu tôn nghiêm, nhưng Trì Tiểu Thiên sẽ không bán mình. Cậu có người mình yêu, đây chính là sự kiên trì, là thứ chân thành và mềm mại nhất trong trái tim của cậu.

Trong《Hào môn ân cừu lục》Trì Tiểu Thiên dù bần cùng hay phú quý, đến cuối cùng có bị tra tấn đến vặn vẹo thì cậu ta vẫn luôn kiên định yêu Tống Nghi. Luôn có một loại tình yêu không thể bị xóa nhòa.

*

Thẩm Triệt cho người điều tra Trì Tiểu Thiên.

Trì Tiểu Thiên đã theo đuổi Tống Nghi được ba năm, đã vô số lần thể hiện tình yêu của mình trước công chúng. Trì Tiểu Thiên không phải ngu ngốc không biết gì, Trì Hiểu Thiên chỉ là trước sau đối với hắn thờ ơ mà thôi.

“…...” Thẩm Triêt đặt tay lên ngực tự hỏi, không biết tại sao, trong lòng hắn lại có chút khó chịu. Hắn cho rằng cảm xúc này là do mình vẫn chưa gặp được Trì Tiểu Thiên, nhíu mày nói: “Đưa hành trình của cậu ta cho tôi.”

Hắn đa phái người theo dõi Trì Tiểu Thiên.

Trợ lý Cao đem túi văn kiện để lên bàn.