Chương 18

Edit: Hoa Tranh☘

Trong đó có một chồng ảnh dày đặc, có cả lúc Trì Tiểu Thiên đang làm việc, hình ảnh thiếu niên đang dọn hàng đến lau quầy bán đồ, do dùng nước lạnh để lau nên ngón tay thiếu niên đã đỏ bừng vì lạnh; hình ảnh Trì Tiểu Thiên tựa người vào quầy thu ngân gặm bánh mì, hình như có người đang cậu, thiếu niên ngẩng đầu lên, đúng lúc tình cờ đối diện với ống kính, hai má phồng lên như bé chuột hamster ham ăn, mái tóc ngắn màu nâu được uốn xoăn, trông rất ngoan; Trì Tiểu Thiên đang ngấu nghiến gặm khoai lang nướng một cách đói khát, sau đó nở nụ cười toe toét... Bức ảnh cuối cùng là một ông già và một thiếu niên đang đứng cùng nhau ăn lẩu Oden, nhưng thiếu niên đó rõ ràng là rất vui vẻ, khóe mắt cậu cong cong, vẻ mặt tươi sáng mềm mại.

Trì Tiểu Thiên gầy đi rồi, cậu đang mặc loại quần áo rẻ tiền nhất, nhưng tựa hồ so với trước đây lại càng đẹp mắt. Cậu có vẻ đã trưởng thành hơn một chút, cuộc sống không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Thẩm Triết vuốt ve bức ảnh trong tay, đầu ngón tay dừng trên khóe mắt Trì Tiểu Thiên: “Cậu ta vẫn không chịu quay về?”

Khuôn mặt trợ lý Cao tái nhợt, cứ cách một khoảng thời gian hắn lại chạy đi thuyết phục Trì Tiểu Thiên quay về.

Hắn không dám nói nguyên văn lời nói của Trì Tiểu Thiên mà nói uyển chuyển hơn một chút, chỉ một chút thôi: “Trì thiếu gia nói tạm thời không có ý định này.”

Thẩm Triệt không ngờ được một người kiêu ngạo như Trì Tiểu Thiên lại sẵn sàng vì người khác chịu khổ, hắn mỉm cười, thân sĩ dịu dàng như một quý ông lịch lãm: “Cậu có muốn biết cậu ta nguyện ý vì Tống Nghi

mà làm được đến bước nào không?”

Trợ lý Cao Tế nghẹn họng.

Hắn không muốn biết, một chút hứng thú hắn cũng không có!

Thẩm Triệt muốn biết.

Hắn đặt bức ảnh trong tay xuống, lầm bầm lầu bầu: “Tôi rất tò mò.”

Trợ lý Cao: “……”

Cầu nguyện cho Trì thiếu gia được chết toàn thây.

Amen.

Cuộc sống có lẽ chính là như thế, khi bạn nghĩ nó đã tệ đến không thể tệ hơn được nữa thì ông trời sẽ dịu dàng cho bạn biết " không cóa đâu ". Liên tiếp gặp khách hàng khó tính, chủ nhà tăng tiền nhà, trong công việc tạo ra một loạt sai lầm, bà chủ luôn hiền hòa với cậu mặt cũng bắt đầu đen, giống như gặp phải *sao Thủy nghịch hành vậy, Trì Tiểu Thiên muốn mua một bát mì xào, vốn đang chỉ có hai người mua lại đột nhiên trở lên đông đúc, đến lượt của cậu thì đã bán hết rồi.

*Sao Thủy nghịch hành là hiện tượng sao Thủy di chuyển ngược lại trên bầu trời, khiến cho những thứ trên bị mất cân bằng, thông tin bị sai lệch dẫn đến xảy ra nhiều rủi ro. Người ta nói rằng, bạn nên tránh di chuyển hoặc tiến hành những dự định hay kế hoạch trong giai đoạn này. Ở đây chắc chỉ là mọi chuyện không thuận lợi.

Liên tục mấy ngày liền, công việc mà Trì Tiểu Thiên phụ trách lại xảy ra vấn đề, cậu phải tăng ca hơn một giờ đồng hồ mới hoàn thành, khi ra ngoài thì trời đã tối đen, cậu vừa đói vừa lạnh.

Cuối con phố vẫn là quầy hàng khoai lang nướng, ông lão qua mấy ngày nay đã quen thuộc với Trì Tiểu Thiên, nhìn thấy vẻ mặt chán chường của cậu, ông lão liền đưa cho Trì Tiểu Thiên củ khoai lang nướng mà mình đặc biệt để lại cho cậu, trong lúc Trì Tiểu Thiên đang vùi đầu vào ăn hỏi một tiếng: “Nhóc con, cháu làm sao thế?”

Không hỏi còn tốt, ông lão vừa hỏi Trì Tiểu Thiên đã không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng trào ra, oa một tiếng khóc lớn: “Cháu rất mệt, cũng rất đói, còn vô cùng xui xẻo. Trong công việc luôn xảy ra vấn đề, bọn họ đều mắng cháu... Nhưng cháu không cố ý, cũng không biết tại sao..." Nước mắt càng lúc càng mãnh liệt, thiếu niên khóc đến tê tâm liệt phế.

Ông lão nhìn Trì Tiểu Thiên khóc đến không ngừng được, im lặng không nói gì. Bọn họ đều phải trưởng thành và tiến về phía trước với gánh nặng trên vai. Khóc là được rồi, khóc xong thì sẽ tốt hơn.

Trì Tiểu Thiên gào khóc một hồi lâu, đến lúc khóc không nổi nữa mới ngượng ngùng ngẩng đầu: “Cháu……”

Lớn như vậy rồi còn khóc nhè, mất mặt quá đi.

Ông lão vỗ vỗ vai Trì Tiểu Thiên: “Thấy tốt hơn chưa?”

Trì Tiểu Thiên nín khóc mỉm cười nói: “Tốt hơn rồi ạ.”

Lại qua mấy ngày, mọi chuyện vẫn không thuận lợi, Trì Tiểu Thiên bắt đầu mong chờ được tan làm, cùng ông lão đi ăn bánh cá, cùng đi bộ trên con đường dài tối tăm đó. Hôm nay cậu được tan làm sớm, khoảng bảy giờ tối.

Cậu ngồi xổm đầu phố chờ ông lão, 8 giờ, 9 giờ…… 10 giờ, hơn 11 giờ.

Nụ cười trên mặt Trì Tiểu Thiên càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cậu tự mình đi mua bánh cá, ăn một miếng thật lớn, vừa ăn vừa khóc, khóc rất thảm thiết, cậu nhớ cha mẹ, nhớ Tống Nghi, nhớ mấy tiểu đệ của mình, thậm chí còn bắt đầu nhớ Thẩm Triệt.

Có lẽ cậu nên trở về, trở về thì sẽ không cần mệt mỏi như vậy nữa.

Cái khác thì không nói chứ kỹ thuật diễn của Trì Tiểu Thiên quả thực làm hệ thống rất bội phục, cảnh vừa khóc vừa ăn bánh cá này tuyệt đối có thể đưa vào điện ảnh, cho vào sách giáo khoa: “Bánh cá ăn ngon không?”

Trì Tiểu Thiên điên cuồng gật đầu: “Rất ngon! Cho 99 điểm, nếu ta cho nó một trăm, một điểm kia sẽ làm nó kiêu ngạo.”

Hệ thống: “……”

Nó chỉ có thể nói: “Vậy thì tốt.” Tâm tính của Trì Tiểu Thiên thật sự rất tốt, nếu đổi thành người bình thường có khi đã hoàn toàn suy sụp.

Cái tên Thẩm Triệt kia đúng là biếи ŧɦái.

Trì Tiểu Thiên nhìn lên bầu trời: “Nếu là ta, ta sẽ đợi đến ngày kia mới để ông lão rời đi.”

Hệ thống: “?”

Nó không hiểu lắm: “Ngươi nói cái gì?”

Trì Tiểu Thiên đứng dậy, ném rác vào thùng rác, nhìn qua cũng không có chút nào tức giận, giọng oang oang nói: “Tối ngày kia sẽ mưa rất to.”

Đến lúc đó chắc chắn cậu sẽ không thể chịu được.

Hệ thống đột nhiên cảm thấy Trì Tiểu Thiên cũng rất biếи ŧɦái.

Nó trầm mặc một lát, khô cằn nói: “…… Ồ.” thì ra vì nó chưa đủ biếи ŧɦái nên mới không thể hòa hợp được với người xung quanh.

Ngày tiếp theo Trì Tiểu Thiên vẫn như cũ dậy sớm đi làm.

Cậu sắp mệt chết rồi, nhưng nếu không làm việc thì thậm chí đến tiền ăn cũng chẳng có.

"Chỉ có sôcôla thôi phải không?" Đây là loại đắt nhất trong siêu thị, Trì Tiểu Thiên thỉnh thoảng sẽ đảm nhận công việc thu ngân, cậu vội đến luôn tay luôn chân: "Tổng 287 đồng, quý khách muốn dùng thẻ hay tiền mặt ạ?"

Không ai lên tiếng, cậu ngẩng đầu, mặt ngơ ngác.

Là Tống Nghi.

Thanh niên ăn mặc bảnh bao, quàng chiếc khăn quàng màu nâu nhạt, mặt mày Tuấn tú: “Quét thẻ.”

Trì Tiểu Thiên cúi đầu: “Được.”

Công việc mệt nhọc đã khiến Trì Tiểu Thiên chết lặng, một khoảng thời gian không gặp, cảm giác như người của hai thế giới. Cậu không đi tìm Tống Nghi, thứ nhất là cậu không chắc liệu Tống Nghi có chịu thu nhận mình hay không, thứ hai, cậu cảm thấy có đi tìm Tống Nghi cũng vô dụng.

Cậu không muốn dùng bộ dáng chật vật bất kham này xuất hiện trước mặt hắn, thực ra lúc này cậu rất muốn khóc.

Trong lòng mệt mỏi, lần đầu tiên cảm thấy tự ti đến thế.