Chương 19

Edit: Hoa Tranh☘

Tống Nghi đã tìm kiếm Trì Tiểu Thiên một đoạn thời gian, hắn tìm kiếm các bài đăng trên diễn đàn của trường và phát hiện ra Thẩm Triệt lại là tiểu thúc của Trì Tiểu Thiên, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ân nhân của mình lại có quan hệ thân thiết với Trì Tiểu Thiên như vậy. Trì Tiểu Thiên đã gầy đi nhiều, trên tay cũng xuất hiện nhiều vết thương nhỏ.

Tiểu thiếu gia đã ăn rất nhiều khổ.

Giờ ngọ, người xếp hàng không nhiều lắm: “Cùng đi ăn trưa không?”

Trì Tiểu Thiên không nghĩ tới Tống Nghi sẽ hỏi cái này, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã thành thật lắc đầu, Tống Nghi chen vào quầy thu ngân, hắn để Trì Tiểu Thiên ngồi một bên, đưa sô-cô-la qua cho cậu: “Trước ăn cái này lót dạ đi, chút nữa tôi mang cậu đi ăn cơm.”

Hắn bắt đầu làm những công việc lặt vặt, thu tiền, thanh niên khí độ tự phụ động tác so với Trì Tiểu Thiên còn thuần thục hơn.

Trì Tiểu Thiên cầm sô cô la có chút lúng túng, cậu cúi đầu, dáng vẻ có chút ngốc, Tống Nghi tranh thủ bóc sô cô la ra đút cho cậu, nhiệt độ đầu ngón tay của hắn thấp hơn một chút so với người bình thường, hắn xoa xoa đỉnh đầu Trì Hiểu Thiên, dịu dàng nói: “Chờ tôi một lát.”

Trì Tiểu Thiên lại muốn khóc, kỳ thật lá gan cậu không lớn, càng không thể gọi là kiên cường, mỏng manh như một tờ giấy, Tống Nghi là sự dũng cảm duy nhất trong đời này của cậu. Thiếu niên lén nhìn Tống Nghi, phát hiện xung quanh cũng có rất nhiều người cũng đang nhìn lén hắn—— Tống Nghi kỳ thật thực ưu tú.

Thiếu niên cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, ngón tay vô thức chọc vào vỏ giấy vàng bọc sô cô la.

Lấy nhân phẩm của Tống Nghi, việc giúp đỡ bạn bè gặp khó khăn là chuyện bình thường, nhưng hệ thống lại hỏi: “Tại sao hắn lại tìm được tới đây?” Tống Nghi vẫn là một học sinh nghèo đúng không.

Socola đen hơi đắng cùng hạt macca giòn thơm, Trì Tiểu Thiên tuyên bố bản thân lại bị chinh phục: “Thẩm Triệt nói cho hắn biết.”

Tống Nghi phát hiện cậu mất liên lạc, bắt đầu tìm kiếm cậu, phát hiện cậu thực sự sống trong nhà của Thẩm Triệt, hắn đương nhiên thuận lý thành chương tìm Thẩm Triệt.

"?" Hệ thống: "Thẩm Triệt tại sao lại nói cho Tống Nghi biết cậu ở chỗ này."

Trì Tiểu Thiên: “Ngươi có tin không, Thẩm Triệt chính là muốn Tống Nghi khuyên ta trở về.”

Hệ thống: “……”

Để Tống Nghi khuyên Trì Tiểu Thiên trở về tìm Thẩm Triệt, đúng là gϊếŧ người gϊếŧ tâm trước: “Vậy ngươi tính làm gì?”

Trì Tiểu Thiên chém đinh chặt sắt nói: “Ta sẽ không quay về!”

Hệ thống cảm động trước cốt khí của Trì Tiểu Thiên: “Ta lúc trước thực sự đã hiểu lầm ngươi...... "

“Trừ khi Thẩm Triệt trói ta về.” Trì Tiểu Thiên cười nói: “Thẩm Triệt nhất định là bị cảm động trước tình yêu của ta dành cho Tống Nghi, hắn nhịn không được nữa rồi, ta rất nhanh lại có thể được ở trong căn phòng thật lớn, được ăn canh gà dì Vương nấu, tận hưởng đời sống tìиɧ ɖu͙© mỹ mãn.”

Đại khái là chưa bao giờ gặp qua loại người mặt dày vô sỉ như vậy, hệ thống nhất thời không biết nên nói cái gì, một hồi lâu sau nói: "Ngươi đúng là tên dâʍ đãиɠ."

Trì Tiểu Thiên không không chút xấu hổ nói: “Cảm ơn lời khen.”

Tống Nghi thay Trì Tiểu Thiên xin nghỉ, khi đi ra ngoài còn cởi khăn quàng cổ của mình ra quàng cho Trì Tiểu Thiên, hắn nhìn qua đối xử với ai cũng ôn nhu dịu dàng nhưng thực chất lại rất xa cách, hành động như vậy tức là đã chấp nhận Trì Tiểu Thiên: “Cậu muốn ăn cái gì?"

Trì Tiểu Thiên không quá thích ứng kéo khăn quàng cổ, mặt có chút đỏ: “Tôi muốn ăn lẩu.”

Hai người gọi một nồi lẩu uyên ương.

Dạ dày bò, thịt bò, nấm, rau sống..... táo tàu, sa tế, nhiệt khí bốc lên nghi nhút. Trì Tiểu Thiên thích nhất nước xốt ớt khi ăn lẩu, ăn một hồi cả người nóng lên, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, nụ cười lần nữa khôi phục trên mặt thiếu niên, khóe mắt tròn xoe, có chút ngây thơ như trẻ con: "Tống Nghi, tôi muốn uống nước."

Tống Nghi rót trà cho Trì Tiểu Thiên, nhưng Trì Tiểu Thiên không nhận mà nhấp một ngụm từ mép cốc, Tống Nghi dừng lại, lấy ra một tờ giấy lau cái miệng đầy dầu mỡ của Trì Tiểu Thiên.

Trì Tiểu Thiên tính tình rất khó chiều.

Rất khó để tưởng tượng hình ảnh thiếu niên phải đi làm công, còn vất vả như vậy: “Tiểu Thiên.”

Trì Tiểu Thiên nâng mắt lên, có chút nghi hoặc nhìn hắn: “Dạ?”

Tống Nghi muốn nhéo mặt Trì Tiểu Thiên: “Cậu có muốn trở về không?”

Thẩm Triệt đích xác muốn hắn giúp khuyên Trì Tiểu Thiên trở về, hắn đồng ý rồi, nhưng bây giờ lại không quá xác định.

Trì Tiểu Thiên sửng sốt, gương mặt hồng nhuận nháy mắt trở lên tái nhợt, cậu không biết phải nói với Tống Nghi thế nào về mối quan hệ của mình với Thẩm Triệt, cũng không thể nói lên lời, trong lòng bị đả kích nặng nề, trong lòng chán nản rầu rĩ: “Tôi không quay về.” Cậu không biết mình lại bắt đầu rơi nước mắt, thiếu niên nức nở nói: “Tôi không quay về… tôi muốn đi tìm ba mẹ, tôi nhớ bọn họ.”

Tống Nghi chưa gặp phải trường hợp này bao giờ, lúc đứng dậy vô tình làm đổ chiếc cốc ở mép bàn, làm đổ nước, thanh niên vừa phải dỗ dành Trì Tiểu Thiên vừa phải lau bàn, bộ dáng có chút chật vật.

Ít nhất Trì Tiểu Thiên chưa từng thấy qua một Tống Nghi như vậy, cậu khụt khịt, đôi mắt sưng đỏ lại là không nhịn được nở nụ cười, vừa khóc vừa cười, cậu lại gần giúp Tống Nghi lau bàn.

Tống Nghi đầu đã đổ mồ hôi.

Hắn nhìn Trì Tiểu Thiên đang tới gần, suy nghĩ một chút: “Cha mẹ cậu ở đâu?”

Trì Tiểu Thiên trả lời: “Ở Thụy Sĩ.”

Tống Nghị áp mặt vào trán Trì Tiểu Thiên, nhẹ giọng nói: “Là vì tôi nên cậu mới cãi nhau với Thẩm tiên sinh đúng không?” Lí do vẫn theo khuôn sáo cũ cũng rất dễ đoán, thiê kim nhà giàu đem lòng yêu một tên tiểu tử nghèo, trưởng bối trong nhà tất nhiên không muốn còn gái nhà mình cùng một tên tiểu tử nghèo ở bên nhau, chẳng sợ vị trưởng bối này cũng rất thưởng thức năng lực của tiểu tử nghèo.

Cùng một đạo lý đó đổi thiên kim trở thành thiếu gia cũng như nhau, Trì Tiểu Thiên có chút luống cuống, cậu bắt đầu giãy giụa, nhưng Tống Nghi đã ôm chặt lấy cậu “Tôi vẫn chưa thể chắc chắn cảm xúc của mình, nhưng tôi biết sẽ không có ai yêu tôi nhiều như cậu, Tiểu Thiên, tôi sẽ cùng cậu đi Thụy Sĩ."

Trì Tiểu Thiên bất động.

Cậu vùi mặt vào vai Tống Nghi oà khóc, không biết là vì phấn khích khi thực hiện được tâm nguyện đã ấp ủ từ lâu hay là cảm động, cậu nhỏ giọng khóc lên, cảm thấy vừa tủi thân vừa bối rối, một lúc lâu sau cậu mới nắm lấy vạt áo của Tống Nghi: "Thật sao? "

Tống Nghi bằng tuổi với Trì Tiểu Thiên nhưng so với Trì Tiểu Thiên thành thục hơn rất nhiều.