Chương 20

Edit: Hoa Tranh☘

Hắn không cha không mẹ, cái gì cũng phải tự mình làm: “Là thật. Tôi sẽ không lừa cậu.”

Trì Tiểu Thiên cười ngây ngô.

Tống Nghi nói được thì làm được, hắn chọn chuyến bay sớm nhất.

Ba giờ sáng ngày mốt, bay thẳng đến Thụy Sĩ.

*

Thẩm Triệt vẫn đang điều tra thông tin của Tống Nghi, bao gồm tuổi tác, tiểu sử cuộc đời, quỹ đạo học tập, đến mấy cái viện mồ côi mà Tống Nghi từng sống đều được điều tra cẩn thận, phát hiện ra thanh niên này quả thực là người rất xuất sắc.

Theo lý thì một đứa trẻ ưu tú như vậy phải rất nhanh được nhận nuôi mới đúng, nhưng mỗi khi có người nhận nuôi Tống Nghi hắn sẽ nhanh chóng bị chuyển đến viện mồ côi khác, thẳng đến khi hắn đã đủ lớn, có trí nhớ, không còn thích hợp để nhận nuôi nữa thì chuyện này mới kết thúc.

Hắn hỏi lão Đặng: “Ông còn nhớ diện mạo dì Lâm không?”

Dì Lâm là bạn thân của chị dâu Thẩm Triệt, sau khi nàng nghe tin anh trai và chị dâu của Thẩm Triệt gặp tai nạn xe cộ đã vác cái bụng bầu 8 tháng lái xe tới tìm Thẩm Triệt, có lẽ do cảm xúc quá kích động, nàng ở trên đường cũng xảy ra tai nạn xe cộ, một thi hai mệnh.

Thẩm Triệt còn nhớ rõ hắn đã từng sờ qua bụng của dì Lâm, dì Lâm nói sẽ sinh cho hắn một đứa em trai, hắn cũng rất mong chờ đứa em trai này.

Lão Đặng đã lớn tuổi.

Khi ông ta nhìn vào bức ảnh của Tống Nghi, hai đồng tử vẩn đυ.c của hắn đột nhiên sáng lên, ông ta bật khóc: “Cậu ấy trông rất giống Lâm tiểu thư.”

Cha mẹ Thẩm Triệt qua đời từ rất sớm, Thẩm Triệt cũng không có nhiều Ấn tượng về hai người, hắn được anh cả và chị dâu nuôi dưỡng. Dì Lâm là bạn thân của chị dâu hắn, cũng thường xuyên dẫn hắn đi chơi, dù không có cha mẹ nhưng tuổi thơ của hắn vẫn rất hạnh phúc.

Mọi chuyện dường như thay đổi chỉ trong một đêm, Thẩm Triệt lúc đó chỉ mới mười mấy tuổi, đầu tiên là anh trai và chị dâu của hắn đã xảy ra chuyện, sau đó dì Lâm có mối quan hệ thân thiết nhất cũng gặp tai nạn xe cộ trên đường đi tìm hắn... Thế giới dường như đảo lộn, cậu bé tựa hồ bắt đầu từ lúc ấy trở lên tự bế biếи ŧɦái.

Lão Đặng cũng rất thích Tống Nghi.

Bởi vì Tống Nghi cùng Thẩm Triệt trước khi trong nhà xảy ra chuyện rất giống nhau.

Thẩm Triệt nhắm mắt lại.

Nguyên lai không phải do hắn vô duyên vô cớ cảm thấy Tống Nghi thuận mắt mới đề bạt chiếu cố hắn.

Cành cạch, một ngọn lửa bùng lên từ chiếc bật lửa màu xám bạc, sương khói lượn lờ trong không khí, làm mờ tầm nhìn của Thẩm Triệt, màu đỏ tươi lóe lên, khuôn mặt anh tuấn điển trai, mặt mày sắc bén hung ác nham hiểm: “Bọn họ đang ở đâu?”

Trợ lý Cao ltrong lòng run sợ.

Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa: “Tống Nghi đã tìm được Trì thiếu gia.”

Thẩm Triệt dập tắt điếu thuốc, giọng khàn khàn hỏi: “Tiểu Thiên chịu về rồi sao?”

“Không ạ.” Trong điện thoại lại có một tin nhắn tới, vị tinh anh trẻ tuổi đồng tử co rút, giống như nhìn thấy quỷ, dáng vẻ vô cùng thất thố. Trợ lý Cao trong lòng thầm rơi lệ, hắn buộc mình phải bình tĩnh lại, nở một nụ cười giả tạo theo thói quen, độ cong được điều chỉnh vô cùng hoàn mỹ: “Tống Nghi và Trì thiếu gia đã mua vé máy bay đi Thụy Sĩ. Bọn họ chuẩn bị bỏ trốn.”

Lúc này đã là đêm khuya.

Bên ngoài đang mưa rất lớn.

Thẩm Triệt mỉm cười dịu dàng: “Bọn họ muốn chạy trốn?”

Trợ lý Cao nhận thấy nụ cười của mình không thích hợp, hắn cố banh mặt: "Đúng vậy."

Không khí lâm vào yên tĩnh, một mảnh lạnh lẽo.

Thẩm Triệt đứng dậy, thở dài nói: “Đi thôi.”

Trợ lý Cao bị kí©h thí©ɧ không nhẹ, nhất thời không kịp phản ứng: "Đi đâu ạ? "

Thẩm Triệt cầm áo khoác lên nói: “Đi đưa Trì thiếu gia của chúng ta về nhà.”

Thật là không nghe lời.

……

Cách thời gian đến lúc máy bay cất cánh vẫn còn khá lâu, Trì Tiểu Thiên có chút buồn ngủ, rúc vào người Tống Nghi ngáp dài: “Thời tiết như vậy còn bay được sao?”

Tống Nghi so Trì Tiểu Thiên còn hiểu Thẩm Triệt hơn.

Hắn đã cố gắng làm mọi chuyện nhanh nhất có thể, nhưng vẫn rất lo lắng: "Mưa lát nữa sẽ dừng, cậu đừng lo lắng.” Hắn vừa giúp Trì Tiểu Thiên mặc áo khoác vừa nói: "Nếu cảm thấy buồn ngủ thì ngủ đi, đợi lát nữa đến giờ sẽ gọi cậu dậy."

Tống Nghi chưa từng đến sân bay, khi nhận ra đã đi sai đường thì đã quá muộn, nhưng hắn cũng không hoảng hốt lắm: “Anh là người của Thẩm tiên sinh?”

Tài xế không lên tiếng.

Tính chiếm hữu của Thẩm Triệt đối với Trì Tiểu Thiên thật sự vượt xa sức tưởng tượng của Tống Nghi, nhưng lúc này hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc, trong chốc lát không nghĩ đến phương diện khác, hắn lại hỏi: “Tôi bây giờ báo cảnh sát có hữu dụng không? "

Giọng tài xế khàn khàn: “Có rất nhiều biện pháp để giữ Trì thiếu gia lại mà không vi phạm pháp luật.”

Tống Nghi biết.

Hắn không bây giờ không có khả năng đối đầu với Thẩm Triệt, hắn sờ mặt Trì Tiểu Thiên, không biết đang nói chuyện với ai: “Tôi sẽ không mãi nghèo.”

Thẩm Triệt có rất nhiều bất động sản.

Thời điểm xe dừng lại, mưa cũng tạnh, Trì Tiểu Thiên đúng lúc tỉnh dậy, dụi dụi mắt, giọng ngập ngừng nói: “Tống Nghi, đây là đâu vậy?”

Tống Nghi thấp giọng nói xin lỗi.

Trì Tiểu Thiên còn chưa hiểu lắm đã nhìn thấy Thẩm Triệt.

Cậu đã lâu không gặp Thẩm Triệt, môi mấp máy hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ im lặng trốn ở bên cạnh Tống Nghi.

Trì Tiểu Thiên so với suy nghĩ của hắn có chí khí hơn nhiều, có lẽ cậu thật sự yêu Tống Nghi.

Thẩm Triệt cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hắn lại cười không nổi, hắn nhìn về phía Tống Nghi: “Tôi có nên đánh gãy chân cậu không đây?”

Tống Nghi không có phản ứng gì, còn Trì Tiểu Thiên khi nghe được câu này cả người không khỏi run rẩy.

Cậu biết Thẩm Triệt có thể làm được.

Nếu Tống Nghi không phải là con trai của dì Lâm Thẩm Triệt quả thật có thể làm được.

“Tiểu Thiên.”

Thẩm Triệt cười ôn hòa, hắn ra lệnh: “Lại đây.”

Tống Nghi cũng không có ngăn cản Trì Tiểu Thiên, mọi chuyện là hắn bày ra, hắn phải chịu trách nhiệm, Trì Tiểu Thiên trở về nhiều nhất sẽ bị giam giữ một thời gian. Mối quan hệ giữa Trì Tiểu Thiên và Thẩm Triệt cũng không có bao nhiêu người biết, người Thẩm gia miệng rất cứng, Tằng Cách cũng không dám nói nhảm.

Câu nói vừa rồi không phải uy hϊếp Tống Nghi mà là uy hϊếp cậu.

Trì Hiểu Thiên đầu óc có chút tê dại, cậu bước đi rất chậm rãi, Thẩm Triệt ôm lấy Trì Tiểu Thiên, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên đuôi mắt đỏ hoe của thiếu niên, giọng điệu thương tiếc nói: “Ra ngoài làm việc có mệt không?”

Vòng tay của Thẩm Triệt rất ấm áp, nhưng Trì Tiểu Thiên lại run rẩy không ngừng.

Cậu nhón chân lên vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Triệt, giống như muốn nhào vào trong ngực hắn, cậu há miệng cắn vào vai người đàn ông, sau khi nếm được vị máu tươi mới buông ra: “…Đừng chạm vào cậu ấy."