Chương 25: Thế giới thứ 2: Phú nhị đại giả nghèo

Edit: Hoa Tranh☘

Tại quán Starbucks.

Hai tách cà phê đen, hai người ngồi đối diện nhau.

Trì Dã ngay khi nhìn thấy Trì Tiểu Thiên đã cảm thấy hối hận, hắn mặc dù muốn bán mình, cũng không cần người đẹp lắm, chỉ cần là người bình thường là được, người trước mặt đã trang điểm, làm tóc tỉ mỉ, nhìn từ xa thì có vẻ ổn. Nhưng vừa nhìn gần thì liền có vẻ thấp kém, lông mi chuốt cao, màu da ở mặt và cổ của khác nhau, điều khiến hắn khó chịu nhất chính là Trì Tiểu Thiên đang đánh phấn mắt màu hồng lấp lánh. Trong vòng năm phút sau khi ngồi xuống cậu đã uốn éo tám lần.

Lông mày sắc bén, đôi mắt phượng lạnh lùng, giọng nói khàn khàn có chút từ tính:“Trì Tiểu Thiên?”

Trì Tiểu Thiên ngây người một lúc, khi phản ứng lại liền thấy trước mắt mình có một mỹ nam đẹp trai đến thần hồn điên đảo, eo ra eo, chân ra chân, theo phán đoán thì cao tới 1m9, chính là dáng người trời sinh để làm người mẫu.

Cậu không nhận ra người này là ai, đánh giá từ trên xuống dưới: "... Anh là?"

Ánh mắt cậu dừng lại ở vị trí giữa hai chân nam nhân, đồng tử khẽ đ·ộng, hình dáng này so với Thẩm thúc thúc tuyệt đối không hề thua kém.

Trì Dã cũng cảm nhận được ánh mắt của Trì Tiểu Thiên.

Thái dương hắn giật giật, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên nương pháo kia, cậu đang nhìn đi đâu đấy?"

*Nương pháo: là thuật ngữ nhằm chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay thậm chí phong cách nói chuyện giống con gái. Cụm từ ám chỉ về mặt tính cách, cử chỉ, không liên quan đến ngoại hình có thiên về hướng nữ tính hay không. Tức là đàn ông có ngoại hình bụi bặm, khỏe khoắn, nhưng cách cư xử thất thường, tính cách yếu mềm, dễ khóc... như con gái, họ vẫn có thể bị gọi là "nương pháo".

Đệch mợ, dám mắng cậu là nương pháo.

Trì Tiểu Thiên lập tức muốn đứng dậy cùng người đàn ông trao đổi hai chiêu, thuận tiện chào hỏi tổ tông họ hành nhà hắn, nhưng đôi chân lại không chịu khống chế, miệng cũng vậy, cậu dậm chân: “Anh, sao anh có thể nói người ta như vậy."

Trì Dã: “……”

Trì Tiểu Thiên; “……”

Mẹ nó.

Không khí rơi vào yên tĩnh trong chốc lát, *lặng yên là tiếng tiêu mặc biệt ly, trầm mặc là Khang kiều đêm nay.

*Trích từ bài Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma.

Trì Tiểu Thiên đã hoàn toàn tiếp nhận xong cốt truyện, cậu hít sâu hai hơi, coi như đã chuẩn bị xong, tay cầm ly cà phê, cúi đầu muốn nhấp một ngụm để giảm bớt sự xấu hổ, khi nhìn thoáng qua mười móng tay nạm kim cương của mình cậu sốc đến nghẹn lại, từng quả bong bóng nổi lên trong cốc cà phê: "Ục ục."

Trì Dã lại nhìn về phía Trì Tiểu Thiên: “À.”

Trì Tiểu Thiên: “……”

Mệt mỏi, hãy hủy diệt cái thế giới khiến người tuyệt vọng này đi. Nhưng lúc này cậi càng phải vững vàng, dù sao cũng không thể mất mặt hơn được nữa, cậu bình tĩnh đặt cốc cà phê xuống bằng ngón tay thon dài, phát ra một tiếng vang giòn giã, cậu ngẩng đầu đầy kiêu hãnh: “Nhìn cái gì mà nhìn, cái đồ nghèo khỉ. Bộ móng tay này của người ta giá 13.000 nhân dân tệ đó, anh ghen tị với tôi cũng vô dụng thôi, không có làm nổi đâu."

Trì Dã chính là đối tượng cậu bao dưỡng với 3000 nhân dân tệ một tháng.

Trì Dã lần đầu bị người mắng là đồ nghèo khỉ, hắn chẳng những không cảm thấy bị sỉ nhục, thậm chí còn có chút muốn cười: “Bộ móng này của cậu 13 000 NDT? Đầu óc cậu đây là là bị lừa đá đi.” Hắn độc mồm độc miệng nói: “Tôi ghen tị với cậu? Tôi ghen tị với cậu cái gì, bị thiểu năng trí tuệ với mắt mù sao?"

Tổ hợp hai người vốn đã rất khiến người chú ý, nhưng âm lượng của khi Trì Dã nói chuyện không thấp chút nào, những người ngồi bàn bên cạnh nghe thấy vậy đều phá lên cười.

Trì Tiểu Thiên đỏ mặt, bị chọc tức: “Đủ rồi!”

Cậu đập bàn, thoắt một cái đứng dây: “Anh dám nói chuyện với kim chủ của mình như vậy?!”

Tiếng cười đột nhiên im bặt. Đám người trong quán đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn vẻ phía Trì Dã với vẻ mặt lĩnh ngộ, còn có một số người trong lòng đang ngo ngoe rục rịch, Trì Dã là mỹ nam trăm năm khó gặp một lần, tới hỏi giá một chút cũng không lỗ.

Trì Dã tái mặt rồi.

Sao hắn lại gặp phải cái tên ngốc Trì Tiểu Thiên này chứ? Trì Dã nắm lấy áo khoác bước ra ngoài, thấy Trì Tiểu Thiên còn muốn làm ầm ĩ, tiện thể kéo cậu theo luôn: “Đi ra ngoài!”

Gặp được cái tên kỳ ba này coi như là hắn xui xẻo đi, nhưng để người khác chế giễu thì không cần thiết.

Trì Dã rất cao, hắn mặc một chiếc áo gió màu đen, bước đi vừa dài vừa nhanh, chênh lệch chiều cao giữa hai người là một khoảng dài, chân Trì Hiểu Thiên cũng ngắn hơn, căn bản đuổi không đuổi kịp hắn. Cậu chạy thất tha thất thểu suýt chút nữa ngã vào người Trì Dã, cậu túm lấy góc áo của Trì Dã: "Đợi đã, chậm, chậm lại, chờ một chút!"

Đến chỗ rẽ.

Trì Dã đột nhiên dừng lại, không kiên nhẫn nói: “Cậu lại có chuyện gì?”

Trì Tiểu Thiên còn chưa kịp phanh lại, trên thực tế cậu đối Trì Dã thực vừa lòng, lúc Trì Dã ở trong diễn đàn đăng ảnh chụp cầu bao dưỡng, người trong diễn đàn đều cho rằng ảnh của Trì Dã đã photoshop, đem Trì Dã mắng đến máu chó đầy đầu, vẫn là Trì Tiểu Thiên ôm cái ý tưởng vạn nhất gặp may hẹn gặp Trì Dã.

Khi gặp mặt ngoài đời, cậu đã biết mình thật sự ăn được món hời lớn rồi. Trì Dã ngoài đời so với trong ảnh chụp còn đẹp trai hơn, anh tuấn đến mức chân cậu mềm nhũn, trái tim của lão xử nam đã bị phủ bụi nhiều năm không khỏi xôn xao.

Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng cậu cũng không trốn tránh, muốn lao vào l*иg ngực của Trì Dã. Nhưng khi Trì Dã nhìn thấy cái tên nương pháo không những không phanh lại mà còn nhắm chặt mắt, hai hàng mi dài khẽ run rẩy, thấy thế hắn liền quyết đoán tránh ra.

Trì Tiểu Thiên đâm vào tường.

Cậu đau đến run rẩy, nước mắt nước mũi cùng lúc trào ra: “…… Thảo……” Tiểu nương pháo ngồi xổm trên mặt đất, chỉ vào Trì Dã, giọng nói run rẩy: “…… *Thảo nê mã.”

*Thảo nê mã 草泥马 [cǎo·ní·mǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ”, tiếng Việt là [Đ·M·M] ấy bà con ^^.

Cre: hugioi.wordpress.com

Trì Dã nhấc mí mắt, từ trên cao nhìn xuống, giọng thiếu đánh: “Đáng đời.”

Trì Tiểu Thiên trước mắt một mảnh mông lung, cậu tức đến run người: “Anh, anh chờ đó cho lão nương.”

Trì Dã chưa từng tiếp xúc với loại người như Trì Tiểu Thiên.

Hắn cho rằng bản thân nghe lầm hỏi: “Lão nương?”

Là nữ sao? Hắn quét mắt nhìn qua ngực Trì Tiểu Thiên…… nhỏ như vậy?