Chương 26

Edit: Hoa Tranh☘

Lúc này Trì Tiểu Thiên mới ý thức được mình vừa nói cái gì.

Cậu càng khóc lớn hơn, khóc đến nấc lên một tiếng: “Anh, anh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Trì Dã liếc nhìn Trì Tiểu Thiên, nhìn cái cơ thể nhỏ con mà hắn chỉ cần một chân là có thể đá bay, lãnh đạm đáp: “Ồ.”

Trì Tiểu Thiên càng tức giận.

Cậu hoàn toàn đánh mất lý trí, ôm lấy chân Trì Dã, bắt đầu đồ tiền: “Trả lại tiền đặt cọc cho tôi, tôi không bao anh nữa, mau hoàn lại tiền!”

Trì Dã đem động tác muốn đá văng Trì Tiểu Thiên thu lại.

Trì Dã lạnh lùng khoanh tay trước ngực, tầm mắt nhìn Trì Hiểu Thiên vô cùng ghét bỏ: “Tôi không có tiền.”

Trì Tiểu Thiên nhìn thấy logo trên áo gió của Trì Dã, là một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng: “Không có tiền, không có tiền mà mặc áo 8.000 nhân dân tệ…” Cậu đột nhiên ngừng khóc, cất cao giọng nói, giọng điệu không thể tin, vô cùng đau đớn nói: "Anh mua cái này bằng tiền của tôi?"

Cậu đã đưa một vạn tiền đặt cọc.

Trì Dã hướng Trì Tiểu Thiên cười một cái, đẹp trai đến hoa cả mắt: “Đúng vậy.”

Trì Tiểu Thiên thiếu chút nữa tức đến ngất đi.

……

Mặc dù hai người đều rất bất mãn với đối phương, nhưng vì Trì Dã không có tiền để trả nợ, Trì Tiểu Thiên cũng không muốn chịu lỗ lớn nên cả hai đành bất đắc dĩ ký vào bản hợp đồng mà hai người đã thỏa thuận trước đó. Trì Dã đóng giả làm bạn trai phú nhị đại của Trì Tiểu Thiên, giúp Trì Tiểu Thiên thể hiện trước mặt các chị em của mình trong giới ‘ danh viện ’. Trì Tiểu Thiên cung cấp cho Trì Dã thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại, đồng thời mỗi tháng đưa cho Trì Dã mức lương cơ bản là 3.000 nhân dân tệ.

Nơi Trì Tiểu Thiên sống khá cao cấp.

Có đài phun nước, là khu vực vành đai xanh, được trang trí nhẹ nhàng, sang trọng.

Trì Dã một đường theo vào còn tưởng Trì Tiểu Thiên rất có tiền: “Tiền thuê ở đây chắc không rẻ đâu nhỉ?”

Trì Tiểu Thiên khóc đến mức lớp trang điểm đều đã trôi mất, hắn dùng chiếc gương nhỏ mang theo trong túi để trang điểm, dẩu môi lên tô son, cậu có đôi môi rất đẹp, khóe miệng lúc nào cũng hơi nhếch lên giống như đang cười, thịt môi đầy đặn mềm mại, Trì Dã nhìn rồi lại nhìn.

Lạch cạch, Trì Tiểu Thiên đóng gương trang điểm lại, trợn mắt nhìn Trì Dã: "Anh đúng là cái đồ nhà quê không có kiến thức. Căn hộ rẻ nhất ở Millennium Garden cũng có giá trăm vạn nhân dân tệ đấy."

Trì Dã: “……”

Hắn đút hai tay vào túi áo, mặt lại đen: “Đi nhanh.”

Trì Tiểu Thiên ấn kiểm tra dấu tay thì đi vào nhà, phòng khách nơi này rất rộng rãi, nhưng vì chất đầy đồ đạc nên có vẻ nhỏ bé lại chật chội, trước cửa có hơn chục tủ giày, đặt đủ các loại giày với màu sắc, hình dáng khác nhau, những đôi giày cao gót với độ dài có thể đâm thủng trời. Chỗ duy nhất được coi là gọn gàng có lẽ là ghế sofa và bàn cà phê, trên bàn cà phê còn bày biện mấy món đồ trang trí tinh xảo, ghế sofa cũng được bọc nhung thiên nga trông vô cùng sang trọng.

Trì Dã đứng ngoài cửa, hắn nhíu mày: “Chỗ này có thể cho người ở?”

Trì Tiểu Thiên đem túi xách tùy tiện ném một bên: “Tôi không sống ở đây.”

Trì Dã thần sắc có chút hòa hoãn: “Vậy cậu tới nơi này làm cái gì?”

“Chụp ảnh đó.”

Trì Tiểu Thiên đã dọn xong đồ, sau khi bấm vào hai bức ảnh, cậu liền thuần thục mở phần mềm Photoshop ra chỉnh sửa ảnh, nếu Trì Dã thực sự là phú nhị đại thì cậu còn bỏ ra chút thời gian giả bộ một chút, nhưng Trì Dã rõ ràng cũng giống như cậu, muốn câu đại gia, chen chân vào thế giới của kẻ có tiền, thấy Trì Dã không nhúc nhích: "Đừng nói là anh thật sự không biết đó nhá?"

Trì Dã cảm thấy bản thân bị xem thường, nhìn ánh mắt ghét bỏ của Trì Tiểu Thiên, hắn thế nhưng không có mặt mũi nói bản thân không biết thật.

Trì Tiểu Thiên hiểu ra: “Anh vừa mới tiến vào ‘ danh viện đàn ’ của chúng ta đúng không?”

Đúng là hắn mới gia nhập, bạn của hắn chia sẻ việc vui với hắn, nói rằng người bên trong chỉ cần có xe sang thì có thể hẹn hò, chỉ cần vung chút tiền là có thể lăn giường, Trì Dã nhìn Trì Tiểu Thiên: “Trong nhóm của các người còn có nội quy sao?”

Trì Tiểu Thiên bắt chéo chân: “Vậy thì tôi sẽ tốt bụng nói cho anh biết. Kẻ có tiền đều coi thường người nghèo như chúng ta. Nếu chúng ta sống trong căn hộ giá rẻ, ngay cả túi xách hàng hiệu cũng không đủ tiền mua, người giàu ngay cả một cái liếc mắt cũng sẽ không cho chúng ta.... Tóm lại, ý của tôi chính là, nếu muốn câu được

kẻ có tiền thì trước tiên phải giả trang thành người có tiền, hiểu không?"

Trì Dã bắt được trọng điểm: “Cậu đây là muốn câu cao phú soái?”

Cậu nhướng mày: “Nếu không phải muốn câu cao phú soái thì tôi việc gì phải thuê anh về giả làm bạn trai hả?”

Bởi vì cao phú soái bình thường Trì Tiểu Thiên câu không nổi, bọn họ đều chướng mắt cậu. Người bình thường thì lại không thích loại hình nương pháo, ngay cả ở trong giới gay, nương pháo cũng là tầng thấp nhất. Không chỉ Trì Dã ghét bỏ cậu, Trì Tiểu Thiên gia nhập giới gay cũng đã mười mấy năm, vậy mà đến bây giờ mông vẫn còn trinh.

Trì Tiểu Thiên đem bức ảnh đã được chỉnh sửa tốt kèm theo định vị đăng lên, quay mặt về phía Trì Dã, nghiêm nghị nói: “Tôi vui là được, ai cần anh lo.”

Trì Dã không quản được, cũng không nghĩ quản.

Hắn chỉ muốn sớm một chút thoát khỏi cái tên Trì Tiểu Thiên kỳ ba này mà thôi: “Muốn làm gì thì làm.” Hôm qua sau khi cá cược thua với đám bạn rồi ra về không một xu dính túi, hắn vẫn chưa có một bữa ăn đàng hoàng: “Buổi tối đi chỗ nào ăn cơm, tôi đói bụng.”

Đặt cà phê ở Starbucks đã tốn mấy trăm tệ, trong lòng Trì Tiểu Thiên đau nhói: “Về nhà nấu ăn.”

Trì Dã đã biết Trì Tiểu Thiên chính là cái tên đỗ nghèo khỉ chỉ giỏi phồng má giả làm người mập.

Hắn cũng không bắt bẻ: “Được.”

Trì Tiểu Thiên ở trong một căn hộ bình thường có hai phòng ngủ và một phòng khách, mặc dù bên trong có rất nhiều quần áo, túi xách nhưng thắng ở cái sạch sẽ, ngoài ban công còn có hai chậu trầu bà xanh mướt: “Trong bếp có đồ ăn, anh cứ tùy tiện mà nấu mấy món là được.”

Trì Dã không nhúc nhích, giọng điệu có chút kinh ngạc: "Cậu muốn tôi nấu ăn?"

Trì Tiểu Thiên dừng lại một chút, cậu nhìn chằm chằm Trì Dã, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giọng nói còn kinh ngạc hơn cả Trì Dã: "Vậy anh muốn tôi nấu ăn?" Trì Dã nhìn vẻ mặt của Trì Tiểu Thiên, trong lòng có một loại dự cảm không lành, hắn muốn ngăn cản Trì Tiểu Thiên phát ra tiếng, nhưng hắn còn chưa kịp hành động thì cậu đã nhanh hơn một bước nói: "Vậy tôi bao dưỡng anh rốt cuộc có ích gì?"

Trì Tiểu Thiên đương nhiên muốn làm chút chuyện người lớn, nhưng hiển nhiên Trì Dã chướng mắt cậu.

Chẳng lẽ thật sự nuôi Trì Dã thành bình hoa?

Trì Dã tức đến thở hồng hộc, l*иg ngực phập phồng, hầu kết lăn lộn, ánh mắt có chút nguy hiểm: “Cậu có nhất thiết phải đem từ bao dưỡng lúc nào cũng treo bên miệng như vậy không?”

Hắn chưa từng gặp qua loại người như Trì Tiểu Thiên.

Mức lương cơ bản được nói rõ từ đầu là 3.000 tệ, làm thêm những việc khác sẽ tính phần trăm.

Nếu Trì Dã không chán ghét cậu rõ ràng như vậy, Trì Tiểu Thiên có thể xem phân nhượng ở gương mặt đẹp trai kia của Trì Dã mà đối xử tốt với hắn hơn, nhưng Trì Dã lại làm loạn trước, Trì Tiểu Thiên đúng lý hợp tình: “Tôi cũng không thể nuôi không anh được, đúng chứ?"

Cậu lại không phải nuôi tình nhân, đối với Trì Dã, cậu sẽ không tiêu thêm một đồng nào cho Trì Dã nữa.

Trì Dã xoay người tiến phòng bếp, hắn sắn tay áo: “Vừa hết ba tháng tôi sẽ ngay lập tức rời đi.”

Trì Tiểu Thiên đuổi theo hắn: “Là mười vạn đó, tức là ba tháng mười ngày mới đúng."

Trì Dã đóng sầm cửa lại, bang!

Trì Tiểu Thiên thiếu chút nữa bị cửa đập vào mặt: " Thiếu một ngày cũng không được, họ Trì kia, anh đừng hòng quỵt nợ."

Trì • Lột da • Tiểu Thiên.

Trì Dã không kiên nhẫn: “Cái tên nương pháo chết tiệt câm miệng!”

Trì Tiểu Thiên: “!!!”

Cậu cách cửa cuồng nộ nói: “Anh dựa vào cái gì mà mắng lão nương!”

Hệ thống đúng lúc nhắc nhở nói: “Bởi vì ngươi tự xưng là lão nương.”

Còn không có phản ứng lại đây Trì Tiểu Thiên: “Ta nói……Mẹ kiếp!”

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Ngoài cửa đột nhiên im lặng, không có tiếng động.

Phải mất một lúc sau Trì Dã mới đáp một tiếng: “À.”