Chương 27

Edit: Hoa Tranh☘

Trì Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy buồn bực, cậu ngồi xổm xuống cắn móng tay: “Sao tôi lại biến thành thế này!”

Hệ thống hiếm khi có lòng tốt hỏi Trì Tiểu Thiên: "Ngươi làm gì thế?"

“Đang gặm móng tay.” Trì Tiểu Thiên lại phi phi hai tiếng: “Có mùi *formaldehyde.”

*Là chất có trong sơn móng tay, là chất gây ung thư ở người, có mùi hăng, ai ngửi qua mùi sơn móng tay thì bít.

Hệ thống: “……”

Nó khuyên Trì Tiểu Thiên, “Thứ này sẽ gây ung thư đó, gặm vào chết đừng có trách ta.”

Trì Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào móng tay mình một lúc, cậu đột nhiên ngây ngô cười: “Thống ca, thứ này hình như rất đắt phải không?” Cậu nhìn trái lại nhìn phải, càng nhìn cành thấy vừa mắt: "Thật ra nếu quan sát kỹ một chút thì cũng khá đẹp đó."

Hệ thống nhìn Trì Tiểu Thiên vừa rồi còn muốn chết muốn sống vỗ vỗ mông đứng dậy, thong thả ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại, trong lòng không thể không công nhận cái tên này đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh táng.

【 Diễn đàn danh viện ma đô số 9 】

Tin tức giống như nước chảy ào ào bắn ra.

【 Hôm nay tôi đến "Bảo tàng nghệ thuật Sea

of

Stars" gặp được một anh chàng Dior siêu đẹp trai, nhưng sau khi cùng nhau uống một bữa trà chiều liền chia tay, tôi cười chết mất, một bữa trà chiều đã mất 3.000 tệ, buổi tối còn muốn rủ tôi đi chơi vào. Mất mặt. Thật low. 】

【 Dior? Dior vẫn chỉ là cấp thấp thôi. @Bội Bội, là nam thì ít nhất phải lái một chiếc Porsche. 】

【 Anh chàng đẹp trai? Đẹp cỡ nào? 】

【 Nếu tỷ tỷ không cần thì có thể cho ta, cầu xin. @ Bội Bội đại mỹ nữ 】

【 Tỷ tỷ, cầu xin, hài tử tịch mịch đã lâu. 】

……

【 Đừng @ nữa, anh chàng kia người ta là thẳng nam. 】

【 Đói khát như vậy sao? 】

【@Lê Lê, có cần vừa nhìn thấy đàn ông liền kích động như vậy không? 】

【 Cho dù có thèm khát như thế nào, ít nhất cũng phải lái Audi. 】

Trì Tiểu Thiên lặn xuống nước, cậu nhìn cái tên lê lê đang bị mọi người lao vào dạy dỗ hỏi: “Cái tên *sa điêu này là ai?”

*Sa điêu: Nghĩa đen là điêu khắc tượng cát, nhưng theo ngôn ngữ mạng hiện tại, sa điêu là từ đồng âm với từ ngu ngốc bên tiếng trung, dân mạng dùng từ này để tránh bị hài hòa =))

Hệ thống: “Là bạn tốt nhất kiêm khuê mật của ngươi.”

Trì Tiểu Thiên: “……”

Cuộc sống đúng là đầy rẫy những bất ngờ, cậu lập tức gọi video qua, hận sắt không thành thép nói: "Đồ ngốc, cậu đang nói bừa cái gì trong diễn đàn vậy? Làm người phải biết dè dặt, dè dặt đó, cậu có biết dè dặt có nghĩa là gì không?"

Lê Đông tính tình rất ôn hòa.

Cậu ta cũng là một tên ẻo lả, thậm chí còn khoa trương hơn cả Trì Tiểu Thiên, cậu ta đang đeo bộ lông mi giả đủ màu sắc dài hai centimet, khi gió thổi qua lông mi bay bay giống như cây chổi lông vũ, cậu ta khóc chít chít: “Nhưng người ta thèm lắm lắm rồi, muốn tìm một người đàn ông để lấp đầy khoảng trống."

Lúc này tất cả sự chú ý của Trì Tiểu Thiên đều tập trung hết lên cặp lông mi của Lê Đông, cậu lấy tay bịt miệng, cố gắng nhịn cười nhưng không được: “Phụt.”

Lê Đông đem ánh mặt chuyển đến màn hình điện thoại: “Tiểu Thiên, cậu cười cái gì thế?”

Trì Tiểu Thiên véo đùi mình: “Bộ lông mi này của cậu làm ở nơi nào?”

"Trông đẹp đúng không?" Cuối cùng cũng có người khen lông mi của mình, Lê Đông sẵn sàng chia sẻ với Trì Tiểu Thiên: "Alexander đã làm cho tôi, nghe hắn bảo là theo *chủ nghĩa hậu hiện đại, phong cách trang điểm phóng đại thực tế gì gì đó."

*Chủ nghĩa hậu hiện đại là một xu hướng trong nền văn hóa đương đại được đặc trưng bởi sự chối bỏ sự thật khách quan và siêu tự sự.

Lê Đông sau khi tốt nghiệp trung học xong thì không đến trường nữa, trình độ học vấn vẫn luôn là vết sẹo trong lòng cậu ta, chỉ cần dùng mấy từ ngữ hoa mỹ lừa gạt, cậu ta sẽ ngu ngốc đưa tiền trong tay cho người ta. Cái tên này chính là ngốc bạch ngọt đúng tiêu chuẩn, cậu ta lúc này giống như đã tìm được tri âm, càng nói càng phấn khích: “Mạn Mạn và những người khác đều bảo xấu, đó là do bọn họ không hiểu về thời trang. Đây là phong cách trang điểm vượt thời đại!"

Tiếng máy hút mùi trong phòng bếp dừng lại.

Trì Dã mở cửa bước ra ngoài: "Ăn được rồi." Trì Tiểu Thiên cởi giày, nép mình trên ghế sofa, đôi chân trần đặt trên chiếc bàn đen tuyền. Trắng và đen, mềm mại và lạnh lùng, màu sắc tương phản va chạm vào nhau lại hòa hợp đến kì lạ. Hắn cầm bát, mắt nhìn đi nơi khác, tăng âm lượng: "... Trì Tiểu Thiên."

Trầm thấp, khàn khàn.

Thanh âm giống như bạc hà mát lạnh, tuyết trắng đọng lại trên đỉnh cây tùng trong đêm đông.

Trì Tiểu Thiên nhìn qua, không thể không công nhận Trì Dã đúng là rất anh tuấn, hắn vừa xuất hiện phòng khách dường như cũng sáng sủa hơn, cậu đột nhiên nhớ tới một câu: "*Chân cao bước lên đất thấp, cỏ cây như tỏa sáng."

*贵脚踏于贱地,蓬荜生光: một câu thành ngữ của Trung Quốc, hiểu đại khái là " Sự hiện diện của bạn đã mang lại ánh sáng cho nơi ở khiêm tốn của tôi ", câu trên là do mình dịch thô vẫn chưa được chuẩn chỉnh trăm phần trăm, có gì mọi người góp ý.

Hắn lại dùng ánh mắt kì lạ liếc nhìn bộ móng tay màu hồng đính kim cương hột xoàng của cậu, trong lòng Trì Tiểu Thiên không khỏi có chút nghẹn ngào: “Ngươi cảm thấy ta còn có cơ hội không?”

Hệ thống: “……” Này còn phải nói, nó không hiểu: “Ngươi sao có thể không biết xấu hổ hỏi ra câu này?”

Trì Tiểu Thiên rũ đầu xuống, trong lòng có chút buồn bực, tinh thần rã rời.

Lê Đông thét chói tai, nói năng lộn xộn: “Đàn ông, là đàn ông kìa. Tiểu Thiên ca, người đang ở bên cạnh anh có phải đàn ông hay không, giọng nói này, nhất định là một anh công hung mãnh? Aaaa người ta cũng……”

Trì Tiểu Thiên chân tay lanh lẹ cắt đứt điện thoại, cái tên Lê Đông này mê trai đến mất não rồi.

Gào giống như tiếng heo kêu.

Trì Dã nhìn Trì Tiểu Thiên: “Bạn của cậu?”

Trì Tiểu Thiên rất muốn nói không phải: “Đúng vậy.”

Cậu cười giả lả nói sang chuyện khác, “Anh nâu xong rồi sao…… Thơm quá.”

Mì trứng cà chua, cải thìa xào tỏi.

Trì Tiểu Thiên nhìn Trì Dã thuận mắt hơn một chút: “Trù nghệ của anh cũng tốt đấy nhỉ.”

Không tệ lắm.

Trì Dã nhăn mày: “Cậu ăn cơm cũng không lau son môi đi sao? Thứ này cũng ăn được hả?”

Son môi của Trì Tiểu Thiên đã trôi gần hết, nước canh dính trên khóe môi, cậu vẻ mặt thỏa mãn liếʍ môi một cái, đôi môi hồng hồng dính mỡ trở lên bóng nhãy vô cùng cuốn hút: “Anh có phải chưa từng có bạn gái hay không, thứ này đương nhiên có thể ăn.”

Cậu hếch mặt lên, có chút khinh thường nói: “Nhưng cũng đúng thôi, cái tên thẳng, à không, cong nam sắt thép như anh có người yêu mới là chuyện lạ.”

Trì Dã: “……”

Hắn ấn đầu Trì Tiểu Thiên xuống, mặt vô biểu tình nói: “Ăn đi.”

Trong nhà Trì Tiểu Thiên không có TV, dù sao giới trẻ bây giờ cũng rất ít xem TV, phần lớn sử dụng điện thoại là chính, nhưng Trì Tiểu Thiên cũng không lướt điện thoại, WeChat của cậu lúc này giống như động đất rung lắc không ngừng.

Lê Đông tám phần là phát điên rồi.

Việc bí mật bao dưỡng Trì Dã chính là việc táo bạo nhất mà Trì Tiểu Thiên làm trong hơn 20 năm cuộc đời. Gương mặt như tượng tạc, vai eo cân đối, trên người luôn toát ra khí chất cao quý tự nhiên.

Khiến người không thể rời mắt.

Trì Tiểu Thiên vẫn không biết có nên nói chuyện này cho Lê Đông hay không, Lê Đông là người bạn thân thiết nhất của cậu, nhưng cậu thật sự muốn được khoe khoang một lần, để cho mấy người đã khinh thường cậu lúc trước sáng mắt ra, Trì Tiểu Thiên mải suy nghĩ đến mức thất thần, mãi đến khi Trì Dã đá vào cẳng chân cậu kêu đi rửa chén Trì Tiểu Thiên mới tỉnh lại, câu đầu tiên nói là: “Tôi không đi.”

Trì Dã đương nhiên không tha cho Trì Tiểu Thiên: “Trong hợp đồng đã nói rõ, việc nhà chia đôi.”

Người giúp việc một tháng ba vạn tệ?

Nghĩ cũng đẹp lắm.

Trì Tiểu Thiên đem bàn tay mình đưa tới trước mặt Trì Dã, triển lãm bộ móng tay thể sáng mù mắt chó của mình cho hắn xem, nhỏ giọng nói: “Một vạn ba.” Nhỡ rửa bát làm trầy xước bộ móng mới này của cậu thì sao?

Trì Dã không dao động: “Cậu đừng mơ.”

“Nhưng không phải anh cũng chỉ ba vạn tệ thôi sao?” Trì Tiểu Thiên khϊếp sợ nói: “Anh dựa vào cái gì khinh thường một vạn ba. “

Thái dương Trì Dã co giật.

Hắn nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói: "Được rồi, là do tôi thấp kém, nó cao quý. Cứ để một vạn ba kia giúp cậu rửa bát đi."

“Chờ một chút.” Trì Tiểu Thiên thấy Trì Dã thật sự tức giận, vội vàng túm chặt quần áo của Trì Dã nói: “Tôi trả, mười vạn tệ!”

Trì Dã không thèm liếc mắt, im lặng chế nhạo.

Trì Tiểu Thiên thử vươn ra hai ngón tay: “Hai mươi?”

Trì Dã cất bước muốn đi, Trì Tiểu Thiên thấy thế vội vàng báo giá: “Ba năm, ba năm vạn tệ, không thể nhiều hơn……”

“Thành giao.”