Chương 30

Edit: Hoa Tranh☘

Một tiếng thét chói tai vang lên: “A a a a!”

Trì Tiểu Thiên ôm ngực, một cái tát bay thẳng đến trên mặt Trì Dã, bộp một tiếng thanh thúy, cậu nói như thế nào cũng là một người đàn ông, lực tay tất nhiên không nhỏ, Trì Dã nghiêng đầu, thấy Trì Tiểu Thiên còn muốn động thủ, hắn túm chặt hai tay Trì Tiểu Thiên, đầu gối cường ngạnh đỉnh ở giữa hai chân Trì Tiểu Thiên, thân thể cũng đè lên, tạo thành một bức tường thịt tiêu chuẩn

Trong phòng chỉ có hai người.

Trì Tiểu Thiên cũng nhanh chóng phản ứng lại, phía sau là bức tường lạnh lẽo, phía trước là thân thể nóng bỏng của nam nhân, cổ tay bị nắm chặt có chút đau nhức, cánh tay tê dại, hô hấp tràn ngập hơi thở của người khác.

Đây chính là cảnh tượng mà cậu đã nhìuuu lần ảo tưởng, khuôn mặt tiểu nương pháo đỏ bừng, hai người bốn mắt nhìn nhau, gương mặt Trì Dã càng lúc càng gần, theo đó chân của cậu cũng trở nên mềm nhũn, trong lòng Trì Tiểu Thiên rối loạn: “ Trì.....”

Màng tai Trì Dã đau đớn, trên mặt còn in rõ một hình bàn tay.

Hắn ngữ khí không tốt nói: "Tên ẻo lả chết bầm, cậu ở ngoài đây làm gì vậy hả?"

Một chậu nước lạnh đổ ập xuống đầu Trì Tiểu Thiên, hoàn toàn dập tắt rung động trong lòng cậu.

Mấy tâm tư kiều diễm trong lòng Trì Tiểu Thiên tan biến sạch sẽ, cậu đẩy Trì Dã ra, ác thanh ác khí nói: “Buông tôi ra.”

Trì Dã buông tay.

Lạch cạch.

Trì Tiểu Thiên bật đèn lên: “Cái này phải là tôi hỏi anh mới đúng.”

Cậu vừa mới skincare xong, đang định về phòng ngủ thì Trì Dã đột nhiên nhảy ra, thiếu chút nữa dọa chết cậu.

Trì Dã lạnh mặt.

Hắn dùng lưỡi đỉnh đỉnh bên má bị tát đến sưng phù của mình, lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta đánh, hắn nhớ kĩ rồi cái tên nương pháo chết bầm: "Trên mặt cậu bôi cái gì mà xanh lè như ma vậy hả? Hắn đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, dùng giọng nói trầm thấp che giấu sự mất tự nhiên của mình: "... Cậu rảnh rỗi quá hả, khi không lại đi mặc váy."

Hơn nữa còn là váy hai dây, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng một mảnh tuyết trắng nơi bả vai.

…… Trên tay hắn vẫn còn dư âm của cái ôm vừa rồi, khoang mũi giống như còn lưu lại tàn hương.

Trì Tiểu Thiên trợn trắng mắt: “Mặt nạ dưỡng da chống nhăn.”

Hắn không giải thích nhiều, nghĩ đến cái tên đỗ nghèo khỉ Trì Dã này có khi nói cũng chẳng biết, cậu lấy mặt nạ trên mặt xuống, cậu vuốt tóc mái lêи đỉиɦ đầu, hỏi Trì Dã: “Còn ang, anh đang làm gì ở đây?”

Trì Tiểu Thiên sau khi tẩy trang, quả thực vô cùng xinh đẹp.

Cũng không biết cậu đã bao lớn, trên má vẫn có chút phúng phính như trẻ con, đôi mắt tròn tròn, nơi đuôi mắt hơi hếch lên giống như mèo con, vẻ ngoài theo hướng ngây thơ thanh thuần giống như mèo con.

“Uống nước.”

Đơn giản giải thích một câu, Trì Dã đánh giá Trì Tiểu Thiên: “Cậu bao lớn rồi?”

Thoạt nhìn so với hắn còn nhỏ hơn.

27.

So không được với người trẻ tuổi tươi mới, có ít tiểu gay mười bảy mười tám đều gọi cậu là thúc thúc, tuổi tác đối với Trì Tiểu Thiên mà nói quả thực chính là vùng cấm trong sinh mệnh. Trì Tiểu Thiên một giây liền trở mặt, cậu không nhìn Trì Dã, cố ý dùng bả vai đâm hắn: “Ai cần anh lo!”

Trì Dã nhướng mày, bỗng nhiên lên tiếng: "Nơi đó có gió thổi qua không?"

Bộ váy này ngay từ đầu được thiết kế dành cho nam giới vậy nên đương nhiên cũng phù hợp với cấu trúc sinh lý của nam giới.

Trì Tiểu Thiên không những mặc váy mà hành động còn rất vô tư, khi Trì Dã hỏi, cậu mới theo bản năng xoay người lại che, cứng người một lúc mới mất tự nhiên buông ra, trở lại tư thế đi lại bình thường: “Không phải chuyện của anh.”

Đúng là không phải việc của hắn, nhưng Trì Dã rất khó khống chế được ánh mắt của mình trên người cậu: “Trì Tiểu Thiên.”

Hắn nói: "Đừng mặc váy ưỡn ẹo trước mặt tôi."

Hắn tốt xấu cũng là đàn ông.

Trì Tiểu Thiên đương nhiên không nghĩ tới một người đầu gỗ như Trì Dã lại muốn đè mình, còn cho rằng Trì Dã ghét mình mặc váy. Trì Dã không cho cậu thoải mái, cậu cũng sẽ không cho hắn vui vẻ: “Tôi thích mặc thì mặc, anh làm gì được tôi!”

Cậu nhấc làn váy lên xoay nhẹ một vòng đắc thắng nói: “Tôi không chỉ có một chiếc váy này, trong tủ quần áo còn rất nhiều váy, nào là váy hoa, váy voan, váy lụa, váy trễ ngực, váy ngắn ngang mông......"

“…… Đờ mờ.”

Trì Dã chửi thề một tiếng, mở cửa đi vào nhà vệ sinh.

Trì Tiểu Thiên rốt cuộc cũng thắng được một lần.

Cậu chạy theo phía sau: “Anh mạnh tay như vậy làm gì?! Cửa này là tôi mới mua về, nếu hỏng anh cứ theo giá gốc mà bồi…… Trì Dã, Trì Dã, tôi biết anh ở bên trong, đừng hòng giả câm giả điếc.”

Trì Dã nhìn chằm chằm cự vật giữa hai chân mình, mặt đen đến lợi hại.

Hắn đấu tranh tư tưởng nửa ngày, cuối cùng vẫn là mở thắt lưng…… Trong phòng tắm nồng nặc mùi hương trên người tiểu nương pháo, ngọt đến nị người. Suy nghĩ của hắn lơ mơ vô định, giống như bị thứ gì đó kéo đi rất xa, rất xa.

“Trì Dã…… Trì Dã!” Trì Tiểu Thiên thấy Trì Dã đi vào lâu như vậy lại không có một tiếng động, trong lòng có chút hoảng rồi, trong phòng tắm để rất nhiều trang phục mà cậu phải dùng rất nhiều tiền nhờ người ta mua dùm, cậu sợ Trì Dã tức giận làm loạn, hét lên hỏi: “Trì Dã, anh đang làm cái gì? ”

Trì Dã cả người khô nóng không chịu được.

“Tôi đang làm cái gì?” Hắn liếʍ môi, hô hấp dồn dập: “…… Cậu đoán thử xem.”

Trì Tiểu Thiên đoán cái quỷ.

Cậu đá cửa, vừa lo vừa hoảng: “Anh đừng động vào đồ của tôi.”

Đúng là không phóng khoáng.

Trì Dã khinh thườngnói: “Tôi còn có thể động vào thứ gì của cậu…” Sàn nhà tắm vẫn còn ẩm ướt, mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí, Trì Tiểu Thiên vừa tắm xong chưa được bao lâu, quần áo thay ra còn chưa đem giặt. Ở một góc còn để lộ ra một chiếc qυầи ɭóŧ lọt khe màu trắng sữa.

Đôi mắt hắn giống như bị bỏng, cự vật giữa hai chân càng ngẩng cao đầy.

Trì Dã nhắm mắt.

Cái tên nương pháo chết bầm này.....

Trì Tiểu Thiên dán tai sát vào cửa, không nghe được cái gì hết.

Cậu thoáng yên tâm, cũng mặc kệ Trì Dã, nghĩ hắn có lẽ cũng không dám làm loạn.

“Lâu như vậy không lên tiếng……”

Trì Tiểu Thiên lại loảng xoảng loảng xoảng đạp cửa hai cái, đột nhiên, cậu linh quang chợt lóe: “Trì Dã đừng nói là anh đang đi ị nha?”

Trì Dã: “……”

Hắn nhíu mày nhẫn nhịn, vẫn không hé răng.

Trì Tiểu Thiên bĩu môi, chưa đi được hai bước lại quay lại dặn dò: “Sau khi đi xong nhả xả bồn cầu, mở cửa sổ ra cho thông gió. Trên chỗ để giấy vệ sinh có bình xịt không khí, nhớ xịt."

Đáp lại Trì Tiểu Thiên chính là một tiếng ừ không kiên nhẫn, Trì Dã thanh âm rất thấp, khàn khàn trộn lẫn du͙© vọиɠ đáng sợ.

Trì Tiểu Thiên còn bồi thêm một câu: “Kỳ thật tôi không chỉ có váy…… còn có cả tất chân.”

“Đen trắng đều có.”