Chương 22: Rất giống người nào đó

“Cậu--"

Lục Khiên kêu to một tiếng, tức giận vô cùng, vậy mà đưa tay lên muốn chào thẳng mặt với Thẩm Liễm.

Cũng may Thẩm Khâm Mộ kịp thời kéo lại Thẩm Liễm, đứng ngăn ở phía trước: “Cậu cái gì mà cậu, còn muốn ra tay sao."

“Mấy người đợi đó cho tôi.” Ánh mắt Lục Khiên quyết tâm: “Tôi xem các người có thể đắc ý đến khi nào!"

“Ông đây có đắc ý hay không thì liên quan gì đến cậu!”

Thẩm Khâm Mộ gào lên sau lưng anh ta, mới quay lại nhìn Thẩm Liễm: “Cậu ta không đánh trúng em chứ?"

“Không ạ.” Thẩm Liễm ngồi xuống, cô không nghĩ tới Lục Khiên sẽ ra tay.

“Đứa cháu nhà họ Lục này, dám ở trước mặt anh làm loạn, xem lần sau anh đến trường làm sao xử lý cậu ta."

Cô trấn an Thẩm Khâm Mộ: “Được rồi, không có chuyện gì, mọi người làm căng cũng không tốt."

“Con mẹ nó anh quản cậu ta có được không, dám khi dễ em gái của anh, nghĩ hay lắm.” Thẩm Mộ Khâm lại hỏi: “Làm sao em quen cậu ta vậy?”

“À, lần trước ở nhà ăn ăn cơm, tình cờ đυ.ng phải." Thẩm Liễm giấu diếm những chi tiết dây dưa với Lục Khiên, chỉ nói: “Bọn em cũng không quen nhau, chỉ gặp nhau vài lần."

Thẩm Khâm Mộ suy nghĩ một lúc: “Vậy thì tốt, sau này em cách xa cậu ta một chút."

“Sao vậy ạ?”

Anh ấy không nói thẳng, chỉ nói: “Không có gì, chỉ hi vọng chuyện anh suy nghĩ không phải là thật”

Mặc dù Thẩm Liễm nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.

Người chủ trì đi lên sân khấu, công bố quy trình của chiều hôm nay.

Năm phút sau, sẽ bắt đầu kí bán.

Sau khi Thẩm Liễm và Thẩm Khâm Mộ rời đi, Từ Diễn Chu cũng mặc áo khoác đi tới, ngồi trên ghế ở cửa tiểu khu đọc sách.

Phong thái anh lịch sự, lại đẹp trai, khiến cho không ít chú dì trong khu cư xá nhìn lại, cũng không nhịn được thì thầm với nhau, không biết là con trai nhà ai, dáng dấp đẹp trai như thế.

Nhìn một hồi, bỗng nhiên có một đứa bé chạy tới, ôm con búp bê nhỏ đứng đối diện nhìn anh.

Từ Diễn Chu cảm nhận được, ánh mắt dời từ sách đến người cô bé.

Cô bé khoảng chừng ba bốn tuổi, khuôn mặt xinh mắt, đôi mắt to tròn, thấy anh nhìn mình, cười tủm tỉm chạy lại gần, ghé vào bên cạnh cái ghế hỏi: “Anh trai, anh tên là gì?"

Từ Diễn Chu không nói chuyện, ánh mắt liếc qua một bên.

Cô bé thấy yên tĩnh, bĩu môi cách xa chỗ của anh rồi nói: “Anh không nói được sao?"

Không đợi được câu trả lời, cô bé không vui, dứt khoát bước tới, cánh tay nhỏ đập vào trang sách mà anh đang xem, bi bô hỏi: “Anh làm gì mà không để ý đến em?"

Anh ngước mắt, trên mặt hiện vẻ không vui, cô bé chậm rãi rút tay lại, suýt chút nữa thì khóc toáng lên.

Đúng lúc này, mẹ của cô bé từ trên lầu chạy xuống, chạy tới ôm lấy cô bé, không ngừng xin lỗi Từ Diễn Chu: “Cực kì xin lỗi, quấy rầy cậu rồi.”

Nói xong, ôm cô bé về, cô bé lại giống như còn có lời muốn nói, mắt không chớp nhìn Từ Diễn Chu, cho đến khi anh biến mất trong tầm mắt.

Từ Diễn Chu ngoái nhìn, tiếp tục tìm chỗ vừa dừng lại, nhìn xuống.

Lại nhớ tới cô bé hồi nãy, cảm thấy buồn cười, tính cách không đạt được mục đích thề không bỏ qua, nhìn cũng rất giống người nào đó.

Điện thoại trong túi rung một cái.

Là bác sĩ chữa trị chính gửi tin nhắn, nhắc nhở anh rằng nộp chi phí điều trị của ba tháng tới của của mẹ anh sắp đến hạn nộp.

Anh trả lời lại, nói sẽ nhanh chóng nộp.

Vòng bạn bè có câu trả lời chưa đọc, anh nhìn thoáng qua, quay về giao diện ban đầu.

Bỗng nhiên, cảm giác được giống như cái gì.

Bấm vào, kéo xuống, dừng lại ở trạng thái đã được đăng hai mươi phút trước.

Nội dung đơn giản, kèm theo là một bức ảnh chụp tập thể có thể truyền tải thông tin đến bất kì ai.

Nữ sinh bên trong bức ảnh gương mặt xinh đẹp, mặt mũi thanh tú, mặc áo len màu đen anh mới thấy giữa trưa, bên trong bức ảnh làn da càng trắng nõn.

Anh nhớ lại bữa trưa trước khi đi, Thẩm Liễm nói ăn cơm với bạn, người bạn này là Lục Khiên sao?

Từ Diễn Chu nhìn ảnh chụp không bao lâu, Lục Khiên gửi tin nhắn tới.

“Khẩu vị của tôi không tệ.”

Anh không trả lời, ném điện thoại qua một bên.

Đối phương vẫn chưa hết hi vọng, nói tiếp: “Cô ấy là nữ sinh lớp mười được chào đón nhất, vừa hay là em gái của bạn cậu."

“Tôi cảm thấy cô ấy cực kì thích hợp với tôi, cậu thấy sao?"

Từ Diễn Chu trực tiếp lơ tin nhắn kia.

Không lâu sau, Thẩm Liễm gửi tin nhắn thoại tới.

Cô cực kì xin lỗi nói: “Hôm nay về hơi muộn, nếu đói bụng thì anh ăn cơm với anh của em trước đi, không cần chờ em đâu.”

Anh thu hồi ánh mắt, không để ý tiếp tục đọc sách.

Nửa giây sau, Từ Diễn Chu gấp sách lại chuẩn bị lên lầu, trên cửa inox chống trộm không chút nào che giấu được hình ảnh phản chiếu biểu cảm của anh, vừa khó chịu lại để ý.

Sinh nhật Từ Diễn Chu là cuối tuần này.

Trước đây Thẩm Liễm muốn tặng món quà đã gói kĩ cho anh vào hôm nay, chờ tới lúc nào đó của hôm nay tặng cho anh.

Thế nhưng, cô đợi cả một buổi sáng, cũng không thấy bóng dáng Từ Diễn Chu đâu.

“Rõ ràng là đã nói rồi, sao còn chưa tới."

Cô vào phòng khách rót nước, vừa vặn thấy Thẩm Khâm Mộ đang ngồi xem ti vi, nghe cô nói nhỏ, vì vậy nói: “Em đang chờ Từ Diễn Chu sao?"

“Anh biết rồi còn hỏi.”

Thẩm Khâm Mộ thay đổi tư thế ngồi, truyền đạt thông tin: “Đừng đợi nữa, hôm nay cậu ấy không tới đâu."

Thẩm Liễm giật mình: “Vì sao?"

“Hôm qua tan học không phải anh đã hỏi cậu ấy sao? Em không nghe anh nói à.”

Hôm qua cô đang suy nghĩ nếu Từ Diễn Chu thấy món quà, sẽ vui vẻ như thế nào, hoàn toàn không để ý bọn họ đang nói cái gì.

Thẩm Liễm chạy tới: “Anh nói lại lần nữa đi."

“Hôm nay là sinh nhật của người ta, tất nhiên là muốn ở cạnh người nhà rồi, đương nhiên sẽ không tới.”

Nét mặt của cô lập tức trở nên đáng tiếc: “Vậy phải làm sao."

Bỗng nhiên, cô nghĩ ra một cách.

Đi đến trước mặt Thẩm Khâm Mộ, lấy lòng nói: "Anh trai? Anh trai tốt..."

“...Nói đi, lần này lại muốn biết cái gì?" Anh ấy tập mãi thành thói quen.

Thẩm Liễm: “Thông minh! Anh nói với em đi, địa chỉ nhà anh ấy ở đâu?"

Ngoại ô, nhà họ Lục.

Vùng này vốn là một khoảng đất trống dùng để phai phá, sau đó được một ông chủ nhận thầu, mở công xưởng mấy năm, nhưng lợi ích thu được từ công xưởng cực kì ít, tình hình ngày càng kém.

Ông chủ đành bán mảnh đất kia đi để lấy lại vốn, vừa lúc ấy Lục thị đang ở thời kì đỉnh cao, ông chủ Lục Chính Bình mua lại mảnh đất ấy, xây dựng lại phòng hàng hóa mới, sau này thế lực ngày càng mạnh, lại thay đổi biến tiểu khu cũ ở bên cạnh trở thành căn biệt thự cao tầng.

Lại trôi qua vài năm, mảnh đất này đã trở thành mảnh đất khu vực trung tâm thương mại hoàn mỹ.

Mấy năm nay Từ Diễn Chu rất ít ở bên này, bởi vì không có cơ hội, ngoại trừ lúc cần thiết anh phải qua đây, thời điểm khác cố ý lảng tránh.

Hôm nay anh không muốn đến nhà họ Lục, nhưng không đến không được.

Mấy ngày trước, nhận được điện thoại của Lục Chính Bình, bảo anh cuối tuần về nhà cũ một chuyến.

Vừa đúng lúc chuyện về thuốc tiền thuốc của Từ Hoan vẫn chưa được giải quyết, vừa đúng mượn lý do này đến đây.

Gần đến cửa, đứng nhìn phong thái to lớn của biệt thự ở trước mặt, dường như từ ngày anh và mẹ chuyển nhà năm ấy, không có gì khác.

“Cạch” một tiếng, cửa lớn được mở ra.

Lão Lý làm tài xế cho Lý Chính Bình mười mấy năm thấy Từ Diễn Châu đứng ngoài cửa, khuôn mặt lập tức nở nụ cười: “Tiểu Chu đến rồi à, mau vào đi.”

“Chú Lý.” Từ Diễn Chu khẽ vuốt cằm.

“Đứa nhỏ này, mấy năm không gặp, đã cao như vậy.” Lý Phú gật đầu, vỗ vỗ vai của anh: "Mau vào đi, ba của con đang đợi con đấy.”

Từ Diễn Chu khựng lại, đi qua mái hiên đi vào phòng khách.

Một nam một nữ ngồi trên ghế salon ở phòng khách, Lục Chính Bình ngồi ở giữa ghế sô pha, bên cạnh ông ấy là người vợ hiện tại.

Biết anh đến, vừa rồi cũng nghe động tĩnh, Lục Chính Bình thế mà không có hành động chào đón, vẫn là tư thế ngồi trên sô pha uống trà, Cố Cầm cũng yên lặng ngồi bên cạnh.

"Ba."

Lâu rồi không xưng hô như vậy, Từ Diễn Chu có chút không thích ứng được.

Lục Chính Bình sau khi nghe một tiếng này thì ngẩng đầu, sắc mặt uy nghiêm không giảm: “Ngồi đi.”

Cố Cầm thấy hai ba con lạnh nhạt đến mức này, khó nén nụ cười, lập tức gọi bảo mẫu đưa cà phê và điểm tâm lên: “Tiểu Chu, đi xa như vậy, trước uống trà ăn ít đồ.”

Từ Diễn Chu vẫn không lên tiếng, anh không muốn chờ lâu, trực tiếp nói ý đồ đến đây với Lục Chính Bình: “Ba, tiền viện tháng tới của mẹ với ---"

“Trước tiên con ăn bánh đã, rồi nói sau." Lục Chính Bình hình như rất bất mãn việc anh không nhìn Cố Cầm, cũng không nhận trà của anh.

Trước khi đến Từ Diễn Chu cảm thấy bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi đối diện trực tiếp, vẫn là khó mà chịu đựng: "Hôm nay con đến đây, chỉ là muốn lấy tiền sinh hoạt."

“Tiền tiền tiền, lại là tiền, bên trong đầu óc con ngoại trừ tiền ra thì không có cái khác sao?" Lục Chính Bình trách cứ: “Dì Cố đưa đồ ăn cho con, một câu cảm ơn cũng không có, còn ưỡn ngực nghiêm mặt tìm ta đòi tiền, mẹ con dạy con đối xử với người lớn như vậy sao?"

Cố Cầm thấy thế, vội vàng trấn an ông ấy: “Chính Bình, anh đừng nóng giận, em không quan trọng."

Hai tay Từ Diễn Chu nắm chặt, giận quá bật cười, châm biếm Lục Chính Bình: “Từ ngày mẹ con nằm viện, giữa ba với con, ngoại trừ nói về chuyện tiền bạc, chẳng lẽ còn có những chuyện khác sao?"

Cố Cầm nhịn không được mở miệng nói: “Tiểu Chu sao con có thể nói với ba của con như vậy.”

“Bà không có quyền dạy bảo tôi.”

“Hỗn xược!” Lục Chính Bình giận dữ hét lên: “Nếu con không học được cách tôn trọng người lớn, cũng đừng nghĩ tới việc lấy được một cắt tiền từ chỗ của ta!”

“Lục tổng, e rằng ông đã quên, trên thỏa thuận ly hôn viết rằng, bên nhà trai cần mỗi tháng thanh toán phí phụng dưỡng nhất định cho nhà gái, đến khi tôi lên đại học."

Từ Diễn Chu hừ lạnh, ngôn từ cực kì trào phúng: “Đây là nghĩa vụ mà ông nên thực hiện, cũng là ông thiếu bà ấy."

Lục Chính Bình bị nghẹn không nói thành lời, đành phải hung hăng nhìn anh chằm chằm.

Liều mạng hơn nửa người làm việc ở cửa hàng, hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ có một ngày bị con của mình làm cho không có một lời nào để nói. Tức giận không có nơi phát tiết, chỉ có thể cầm chén trà ở trên bàn dùng sức ném qua: "Mày cút cho tao... cút!"

Nước trà bay tung tóe vào đùi của anh, chén trà rơi vỡ vụn cạnh chân.

Từ Diễn Chu không ở lại lâu, quay người rời khỏi nhà họ Lục.

Vừa ra cửa, thì đυ.ng phải Lục Khiên đứng ngoài cửa nghe tất cả cuộc trò chuyện, đón nhận một cú đấm mạnh mẽ.

“Từ Diễn Chu con mẹ nó cậu đúng là, cần tiền mới đến. Cậu biến Lục gia thành cái gì rồi, biến mẹ tôi thành gì rồi!” Lục Khiên nắm cổ áo của anh, đặt người dựa lên tường cạnh nhà để xe.

Bên miệng Từ Diễn Chu nhận một quyền, trên mặt vẫn có một loại vẻ đẹp bại hoại.

Anh lau sạch máu đang chảy ra, dường như đang phát tiết với anh ta kiểu “chút tài mọn”, chẳng hề để ý: “Không chỉ là bà ấy, ngay cả cậu cũng không có tư cách chất vấn tôi."

“Loại người máu lạnh như cậu, rốt cuộc có ai mà cậu quan tâm?"

Lục Khiên hung tợn nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên nghĩ ra, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Cái con bé đang học lớp mười kia, tôi nghe nói cậu đối xử không tệ với con bé kia."

Từ Diễn Chu ngẩng đầu,giống như đang nhìn một kẻ ngu, bỗng nhiên nhếch môi, cười rung người.

Lục Khiên nắm chặt cổ họng anh: “Cậu cười cái gì?”

Câu hỏi này, ánh mắt của anh bỗng nhiên khắc nghiệt lạnh lùng, tay phải vung lên một quyền đấm vào hàm Lục Khiên, cú đấm mạnh mẽ khiến cho người ngã xuống đất.

“Tôi cười cậu chỉ có chút bản lĩnh này, quá thấp kém.”