Chương 23: Để tôi ôm một lát

Cửa lầu tiểu khu cũ, hành lang bị bóng đêm bao trùm.

Từng tia sáng lan lỏi truyền vào khe cửa cũ kỹ, đổ xuống mặt đất, hiện lên vẻ màu trắng lạnh lùng.

Có người đẩy cửa lầu, ‘kẽo kẹt —”

Cửa sắt lâu năm không tu sửa phát ra âm thanh hung dữ, bén nhọn chói tai.

Anh đi đến bậc thang che kín cái bóng loang lổ, không có bất kỳ ánh đèn nào bao phủ, từng bước từng bước đi lên lầu trong bóng đêm, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.

Từ Diễn Chu rút chìa khóa từ trong túi ra, âm thanh ổ khóa và chìa khóa dán vào nhau vừa vang lên một tiếng, đột nhiên, một cái bóng chậm rãi che khuất bóng đêm trên ổ khóa.

Có người đang đi đến phía của anh.

Anh nghiêng đầu, nhìn thấy mặt của cô gái giống như đang ẩn nấp dưới ánh sáng, nhăn mặt mỉm cười, gương mặt như tranh. Một loại cảm xúc nào đó vừa mới được đè xuống vào mấy ngày trước, bỗng nhiên hiện trong đầu anh.

“Sao bây giờ anh mới về, em đợi anh lâu lắm rồi."

Thẩm Liễm ôm túi chạy tới, lúc này mới nhìn rõ mặt của anh, khóe miệng có vết rách lớn, máu đã ngừng chảy đóng vẩy, nụ cười thu lại: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không có gì” Từ Diễn Chu rũ mắt, tiếp tục mở cửa.

“Không được.” Thẩm Liễm chính nghĩa nghiêm trang: "Em đi mua thuốc bôi vết thương cho anh."

“Không cần.”

Thẩm Liễm cảm thấy nghẹn trong l*иg ngực, cái gì anh cũng không nói mới khiến người ta sốt ruột, dáng vẻ không vấn đề này, giống như nắm đấm đánh vào bông, khiến cô cảm thấy không biết làm thế nào: “Cái gì không cần chứ, bây giờ em đi liền, rất nhanh sẽ quay lại."

Nói xong định chạy xuống dưới lầu.

Người còn chưa tới ngã rẽ, đột nhiên cổ tay bị một cánh tay lạnh buốt kéo lấy, lực đạo kia kéo cả người cô trở về.

Thẩm Liễm một tiếng thét kinh hãi còn bị ngăn ở trong cổ họng, một giây sau, bị áp sát vào một l*иg ngực lạnh băng.

"Anh... không sao chứ?"

Từ Diễn Chu không trả lời, đầu chôn sâu vào trong bờ vai của cô: “Một phút thôi, để tôi ôm em một chút."

Thẩm Liễm chưa bao giờ có hành động thân mật với nam sinh như vậy, cảm giác nơi mà anh dựa vào đang dần nóng lên, hô hấp rối loạn, đôi tay không biết nên để ở đâu, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt chớp chớp, cứ như vậy cứng ngắc để anh ôm.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Liễm chưa từng cảm thấy một phút này dài dằng dặc.

Từ Diễn Chu buông cô ra, giấu đôi mắt, mặt lui về góc tối, cảm xúc giống như tốt hơn một chút so với hồi nãy: “Cảm ơn.”

Thẩm Liễm sửng sốt một chút, trong ngực hơi trống rỗng, cô yên lặng thu tay lại: “Không... không có gì.”

“Em còn đi mua thuốc cho anh." Cô đỏ mặt muốn tìm một cái cớ đi trước.

Từ Diễn Chu đã khôi phục dáng vẻ vốn có: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Bước chân của Thẩm Liễm lập tức ngừng lại, suýt chút nữa quên mất tới đây làm gì: “Hôm nay là sinh nhật của anh, em tới đưa quà sinh nhật cho anh. Anh của em nói hôm nay hẳn là anh muốn ở cùng với bố mẹ, thế nhưng nhà anh lại không có người, em không thể làm gì khác là chờ anh trở về."

Anh quay người lại, thấy cô lấy một món quà được gói bằng giấy kĩ lưỡng đem ra từ trong túi, đưa qua, mắt cười cong cong: “Đây là em tốn rất nhiều công sức mới làm được, hi vọng anh sẽ thích."

“Cảm ơn.” Từ Diễn Chu nhận lấy, không mở ra ngay lập tức, anh rút chìa khóa ở trên cửa, lại hỏi cô: “Đói bụng không?"

Trước đó Thẩm Liễm không thấy đói, nghe anh hỏi xong, bụng lập tức kêu ùng ục: “Hơi đói.”

“Muốn ăn cái gì?"

Anh đi xuống dưới lầu, Thẩm Liễm mở đèn pin đi phía sau, mặt vui vẻ, ra vẻ suy nghĩ: “Dưới lầu có tiệm mì cũng không tệ, ăn mì đi."

Từ Diễn Chu đưa cô xuống quán dưới lầu, mua hai bát mì.

“Anh cũng chưa ăn sao?"

Anh gật đầu, không nói nguyên nhân.

Cô cũng không hỏi, chỉ là càng vui vẻ hơn: “Vậy thì vừa hay, hôm nay là sinh nhật của anh, ăn mì trường thọ đi."

Khi mì được bưng lên, hai người bụng đói đã kêu vang, Thẩm Liễm đưa đũa cho anh, vừa ăn mì vừa nhìn anh. Đây là lần đầu tiên hai người ngồi riêng ăn cơm, còn là ngày sinh nhật của anh, nghĩ tới đây, cô càng cảm thấy bát mì trước mặt hình như càng ngon hơn.

Từ Diễn Chu ăn nhanh, dáng vẻ lúc ăn lại nhã nhặn, một bát mì rất nhanh đã thấy đáy, bát của Thẩm Liễm chỉ mới ăn một nửa.

“Ối, suýt nữa quên mất.” Thẩm Liễm nhai xong nửa miếng mì trước mặt, lấy một cái bánh kem bốn tấc từ trong túi ra: “Ban đầu em định đưa cho anh rồi sẽ đi ngay, ai biết trong nhà anh không có người. Bây giờ vừa hay, em đi tìm ông chủ mượn cái bật lửa, chúng ta ăn bánh."

“Không cần, tôi có.”

Từ Diễn Chu ngăn cô lại, ra hiệu trước tiên ăn mì xong: “Không vội vă."

Nói là nói như vậy, Thẩm Liễm vội vàng cầm bát mì ăn hết sạch.

Sau đó mới lấy bánh gato ra, thắp nến.

“Được rồi, anh cầu nguyện đi.”

Từ Diễn Chu chưa bao giờ tin những cái này, nhưng thấy Thẩm Liễm tràn đầy phấn khởi, anh cũng không phản bác lại, khi cô hát sinh nhật vui vẻ, anh nhắm mắt lại đợi một hồi, sau đó mở mắt ra.

“Thổi nến đi."

Gương mặt cô gái phản chiếu ánh nến, dịu dàng lại xinh đẹp, nụ cười chân thành đẹp đẽ, khiến anh trong chớp mắt hoảng hốt.

“Sinh nhật vui vẻ!~"

Nến thổi tắt, Thẩm Liễm vô cùng trang trọng cắt bánh gato thành bốn phần, cầm hai miếng để vào dĩa nhỏ đưa cho anh, phần còn lại để cho mình: “Anh nếm thử đi.”

Từ Diễn Chu cầm nĩa ăn miếng, ngọt mà không ngán, ô mai chua ngọt ngon miệng, anh không thích đồ ngọt, lại cảm thấy miếng bánh gato trước mặt có thể chấp nhận được.

Không bao lâu sau Thẩm Liễm quét sạch hai miếng bánh gato kia vào bụng, cô nhìn Từ Diễn Chu cũng đã ăn xong, rất hài lòng với phẩm vị của mình.

Sau bữa ăn, Từ Diễn Chu đưa cô ra trạm xe buýt, nhìn cô lên xe rồi mới đi.

Về đến nhà, anh đặt quà ở trên bàn, tắm rửa xong mới mở ra.

Từng lớp đóng gói được gỡ ra, trang sách quen thuộc xuất hiện trước mắt, lật ra tờ đầu tiên, phía trên còn có chữ kí của tác giả Mark.

Kiểu sách này, trên bàn anh có một cuốn y chang, ngay cả chữ kí của tác giả cũng cơ bản giống nhau, lần trước anh không có cách nào đến hiện trường, nhờ người bạn mang giùm.

Mà cuốn này khác với cuốn kia, trang bìa trong cuối cùng, còn viết một hàng chữ.

“Chúc anh trường lạc an khang, hàng tháng vô lo."

Hai chữ cái tiếng Anh kí tên tạo thành: SL.

Thẩm Liễm.

Tới gần cuối kì, Thẩm Liễm bị vô số bài thi thử ép tới mức thở không nổi, thân thể nhỏ bé đong đưa trong biển đề.

Cô vốn muốn để cho mình đắm chìm như vậy, nhưng rất tiếc hiện thực không cho phép.

Không giống với những năm trước, năm nay ba Thẩm quyết định cả nhà ra nước ngoài ăn tết, với chiêu bài cả nhà đi du lịch đi tìm hiểu một chút thị trường hóa chất nước ngoài, cũng để cho Thẩm Khâm Mộ ở năm cuối cấp ba có một kì nghỉ đông vui chơi hoàn hảo, thuận tiện đi qua thăm hỏi người họ hàng xa.

Ban đầu Thẩm Liễm rất hưng phấn, về sau phát hiện mọi chuyện còn lâu mới đơn giản như cô nghĩ.

Vì chuyến đi này có thể thực hiện được, mẹ Thẩm đặc biệt quy định cuối kì năm nay điểm số của Thẩm Liễm nhất định phải đạt được trình độ thi viết mỹ thuật, nếu không thì cô chỉ có thể một mình ở Lộ Thành ăn Tết.

Sau khi nghe được tin tức này, Thẩm Liễm tuyệt vọng.

Cách kì thi cuối kì còn hai tuần, cô phải đạt được thành tích cao trong thời gian ngắn như vậy, còn không bằng để cô ở nhà luôn đi.

"Aiya, khó quá, muốn khóc"

Cô úp mặt trên bài thi, hai mắt vô định nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong phòng học.

“Điểm toán của cậu bao nhiêu?" Mộc Lan Lan cầm bài thi vừa mới được phát ra, muốn đối chiếu bài với Thẩm Liễm, đã thấy Thẩm Liễm khua khua tay, khóc không ra nước mắt: “Đừng hỏi nữa, hỏi chính là không đạt tiêu chuẩn."

“Lại không đạt tiêu chuẩn? Cậu phải cố gắng lên nha em yêu, còn phải xem cậu có thể ra nước ngoài mua đồ giúp tớ được hay không.”

Thẩm Liễm bật người đứng dậy trừng mắt cô ấy: “Mộc Lan Lan, cậu, không, có, lương, tâm."

“Được rồi được rồi, không đùa cậu nữa.” Mộc Lan Lan suy nghĩ: “Vậy, tớ nghĩ cách giúp cậu?"

Cô mệt mỏi nói: “Cách gì?”

“Cậu đi tìm Từ Diễn Chu giúp đỡ đi, không phải anh ấy là học bá sao? Đề bài điểm cao, giúp cậu vượt qua bài thi năm nhất, không nói đùa, hơn nữa..." Mộc Lan Lan dáng vẻ rất hiểu biết: “Hai người các cậu lui tới, vừa lúc trao đổi tình cảm nhiều hơn."

Thẩm Liễm nghe xong lập tức bật dậy, ánh mắt sáng trứng: “Đúng vậy, vì sao tớ không nghĩ ra.”

Mộc Lan Lan lắc đầu: “Cậu có khả năng bị bài thi làm cho ngốc rồi."

Biết được cách này, lực hành động của Thẩm Liễm rất mạnh.

Buổi chiều tan học, giờ cơm tối, cô cầm bài thi tới lớp một năm ba.

Cô gõ ở lá cửa sổ đầu tiên, bảo bạn học tìm Từ Diễn Chu, nhưng lại được biết rằng anh đi đến phòng giáo viên rồi. Trùng hợp là, Thẩm Khâm Mộ cũng không có, không ai nói chuyện với cô, cô chỉ có thể ngồi ở ghế đợi anh.

Một lát sau, Thẩm Liễm đang cúi đầu nhìn bài thi ngẩng đầu lên, ánh mắt trùng hợp bắt gặp thân ảnh sắp đi vào phòng.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa, dáng người mảnh mai thon thả, đồng phục mặc trên người cũng không lộ vẻ rập khuôn, ngược lại còn tôn lên khí chất tươi mát.

Chẳng qua là, khá lạnh nhạt với người khác, có người chào hỏi với cô ấy cũng không cười.

Thẩm Liễm nhớ tới, cô ấy chính là nữ sinh lần trước đi cùng với Thẩm Khâm Mộ.

Muốn đến chào hỏi, đột nhiên xuất hiện một người trước mặt, dọa bản thân nhảy dựng.

“Thẩm Khâm Mộ, anh bị bệnh à!”

“Em mới có bệnh, không có việc gì thì tới lớp anh làm gì?" Anh ấy khoanh tay, vẻ mặt khó chịu.

“Em cũng không tới tìm anh.” Cô lầm bầm, liếc nhìn người sau bả vai Thẩm Khâm Mộ đang đi tới, lập tức đẩy anh ấy ra, chạy đến trước mặt Từ Diễn Chu.

“Anh Diễn Chu! Anh mới ăn cơm xong sao?"

Thẩm Liễm đôi mắt sáng lấp lánh, cười như một tiểu hồ ly, vừa nhìn là biết nha đầu này là có việc muốn tìm anh: “Sao vậy?”

“Em muốn anh giúp em một chuyện.”

Từ Diễn Chu chờ cô nói tiếp.

“Giúp em học bổ túc đi, thù lao thì tùy ý anh."

“Không được."

Thẩm Liễm chưa đợi Từ Diễn Chu trả lời, Thẩm Khâm Mộ lại xuất hiện: “Em mau đi kiếm chỗ nào nghỉ ngơi đi, bọn anh không rảnh dạy em."

“Em hỏi anh sao?” Cô tiếp tục đẩy người sang một bên: “Anh đừng cản trở.”

“Làm sao lại không liên quan đến anh, bây giờ lão Từ đang giúp anh học bổ túc, em xếp hàng sau đi, chờ học đến lớp mười hai lại đến.”

Thẩm Liễm hừ một tiếng: “Anh để người khác phí công dạy anh, còn không biết xấu hổ mà kể. Em không giống, em có trả công, là VIP biết chưa?"

"V cái rắm."

“Anh nói lại lần nữa!"

...

Hai người anh một câu em một câu, hoàn toàn không phát hiện Từ Diễn Chu đã đi vào trong phòng học.

Cho đến khi chuông reo buổi tối tự học, cũng không phân được thắng bại.

Thẩm Liễm vẫn kiên nhẫn, mấy ngày sau cô chọn lúc Thẩm Khâm Mộ không có ở đây mới tới. Mỗi buổi sáng cô tới sớm hơn nửa tiếng, sớm tới trường chặn Từ Diễn Chu.

Nhưng không ngờ hôm nay dự đoán sai, Từ Diễn Chu tới muốn, thế là chờ rồi chờ, thực sự nhịn không được cơn buồn ngủ, ngủ thϊếp trên bàn.

Khi anh đến, Thẩm Liễm đang ngủ ngon lành.

Bài thi bị quăng lộn xộn, cô gục xuống bàn, thở nhẹ, đáy mắt có quầng thâm đen, tóc vén sau tai, lộ ra nửa cái cổ, phát sáng dưới ánh mặt trời.

Cuốn sách bên cạnh được xem như gối ôm, hai cái bánh bao còn hơi nóng.

Từ Diễn Châu liếc nhìn đồng hồ, dự định gõ bàn tay, dừng lại, vuốt vuốt mi tâm, đi đến ghế trước bàn, ngồi xuống, ôn bài.

Bài tập sáng sắp đến, mọi người trong lớp đều đến.

Bạn cùng bàn anh khoan thai đến muộn, đi vào phòng học, trong thấy chỗ của mình có một người đẹp ngồi ở cửa lớp, khó chạm vào, đang muốn đánh thức Thẩm Liễm, lại nghe thấy âm thanh của bạn cùng bàn, ở phía trước hỏi: “Cậu ăn sáng rồi sao?”

“….Chưa, chưa ăn."

Từ Diễn Chu lấy bánh bao trên bàn đưa cho anh: “Lấy đi."

Bạn cùng bàn cảm giác được, người bạn học bá lãnh khốc vô tình này, cuối cùng cũng bị tình bạn cùng bàn ba năm làm cho choáng ngợp, cực kì vui mừng: “Lão Từ, cậu thật có nghĩa khí”

Lập tức mở ram cắn một cái còn mang theo hơi ấm bánh bao thịt.

Vừa nuốt xuống bụng, Từ Diễn Chu ngẩng mặt, đưa cho anh ta một ánh mắt: "Đi ra ngoài ăn đi, ăn xong thì vào lại.”

Bạn cùng bàn nhìn Thẩm Liễm đang nằm trên bàn, muốn nói lại thôi, cũng không thể nhổ bánh bao ra, đành phải thành thật mang theo bên người,

Nhưng càng ăn càng cảm thấy cái bánh bao này có mùi vị kỳ lạ, ăn xong cậu ta mới lấy lại tinh thần, hình như cũng làm rõ được nguyên nhân:

Anh ta đang ăn là bánh bao sao?

Rõ ràng anh ta ăn thức ăn của chó!