Chương 29

Thẩm Liễm chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một căn phòng màu trắng.

Mùi vỏ cam tươi xộc vào mũi cô, trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng trong phòng, kí©h thí©ɧ cô tỉnh táo lại.

“Ss....”

Cô định ngồi dậy, cảm giác bụng dưới càng ngày càng đau.

Thẩm Khâm Mộ vội đặt đĩa cam xuống, để cô nằm lại: “Đợi chút, để anh chỉnh giường đứng lên.”

“Có mỗi mình anh sao?” Thẩm Liễm nhớ lúc trước khi cô hôn mê, hình như Từ Diễn Châu cũng ở đó.

“Bố mẹ vừa đi rồi. Mộc Lan Lan đưa em đến bệnh viện xong thì bị bố mẹ đón về. Lão Từ vừa ra ngoài nghe điện thoại.”

Hóa ra anh vẫn ở đây.

Thẩm Khâm Mộ rót cốc nước ấm đưa cho cô, không nhịn được nói: “Có phải em rảnh không có việc gì làm không, đi đến quán bar làm gì hả? Muốn kiếm chuyện à.”

“Em không hề biết sẽ gặp phải Đường Lộ, em cũng đâu có muốn.”

Thẩm Liễm uống hơn nửa cốc, đưa cốc nước lại cho anh, tự biết đuối lý, ôm bụng đáng thương: “Cảm giác xương sườn của em như sắp gãy vụn ấy, anh đừng có nói em nữa.”

Thẩm Khâm Mộ bất đắc dĩ nhắc nhở cô: “Em đau ở bụng dưới.”

Cô từ từ đẩy tay xuống phía dưới: “... Ờ.”

“Bọn họ ngoài... còn làm gì với em nữa không?”

Thẩm Khâm Mộ không trực tiếp nhắc tới vấn đề này, sợ cô nghĩ lại sẽ buồn.

Lúc anh tới bệnh viện nhìn thấy Thẩm Liễm, cô đau đến mức hôn mê bất tỉnh, quần áo trên người cũng không ngay ngắn, trong móng tay toàn là bùn.

“Không sao, bọn họ chỉ muốn trả thù em một chút thôi.” Thẩm Liễm cúi đầu, giọng điệu cố ý thả lỏng: “Cũng may mà em thân kinh bách chiến, từ nhỏ đã gặp phải rất nhiều mấy chuyện như vậy rồi, em càng có nhiều cách để đối phó với bọn họ hơn.”

Thẩm Khâm Mộ không ngờ cô sẽ nói như vậy, một lúc lâu mới thở dài, không biết nên nói gì mới phải.

Hôm qua Thẩm Liễm trằn trọc cả đêm, bác sĩ kêu cô nên ở lại bệnh viện thêm một ngày để kiểm tra, không có vấn đề gì ngày mai có thể xuất viện.

Buổi tối, Thẩm Khâm Mộ muốn ở lại trông cô, nhưng Thẩm Liễm từ chối bắt anh phải về nhà, ở đây không có chỗ cho anh ngủ.

Bệnh nhân giường bên cạnh đã đi ngủ từ sớm, cô kéo chiếc rèm bên cạnh tạo thành nửa vòng tròn, đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

Nhìn thấy dưới lầu có người nhà đang ngồi tám chuyện với nhau, bệnh nhân đang đi dạo, bên tai lại nghe thấy chút âm thanh.

Trong phòng có hệ thống sưởi, Thẩm Liễm nằm bò trên cửa sổ, cứ ngắm như thế đến lúc buồn ngủ.

Khi Từ Diễn Chu tới thì cô đã lên giường nằm ngủ say sưa rồi.

Anh nhẹ nhàng kéo rèm, không muốn đánh thức cô, cầm ghế ngồi xuống bên giường.

Thẩm Liễm nằm hướng về phía cửa sổ, hô hấp bình ổn, sắc mặt đã tốt hơn hôm qua rất nhiều. Từ Diễn Chu nhìn cô, đột nhiên nghĩ tới một ngày mưa rất nhiều năm về trước.

Buổi tối hôm đó, anh cũng ngồi bên cạnh nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh.

Từ Hoan và Lục Chính Bình kết hôn do bố mẹ sắp đặt, lúc đó trưởng bối nhà học Từ rất quý trọng người trẻ tuổi Lục Chính Bình, cảm thấy ông nhất định làm việc rất quyết đoán, lại vì hai nhà có quan hệ nhiều đời, cùng nhau chung sống mới càng yên tâm.

Từ Hoan cũng cảm thấy Lục Chính Bình không tệ, trừ có đôi lúc hơi cố chấp, nhưng đối xử với bà rất tốt. Năm đó Lục Chính Bình làm phó giáo sư của trường đại học Lộ Thành, có học thức lại vui tính, khiến Từ Hoan cảm thấy nếu gả cho ông là sự lựa chọn đúng đắn.

Nhưng những ngày tháng đẹp đẽ không kéo dài được mấy năm, Lục Chính Bình đầu tư cùng bạn bè kiếm được chút lời, thái độ đối với Từ Hoan cũng không còn như trước.

Hai người cãi nhau càng ngày càng nhiều, thời gian Lục Chính Bình ở nhà cũng càng ngày càng ít. Từ Hoan không muốn người nhà chê cười, chuyện hôn nhân bất hạnh vẫn luôn giữ kín không chịu nói ra.

Năm đó, Từ Diễn Chu mới mười tuổi.

Lục Chính Bình đưa một người phụ nữ không quen biết về nhà, ông đối mặt nói với Từ Hoan, đối phương đã mang thai đứa con trai của ông.

Lúc đó Từ Diễn Chu không hiểu, tại sao mẹ luôn trốn trong phòng khóc, tại sao bố toàn ngủ ở ngoài mà không về nhà. Mãi đến lúc người phụ nữ đó xuất hiện, Từ Hoan liền thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà, lúc này anh mới biết, bọn họ không thể nào quay về cuộc sống như trước nữa.

Lúc đó Từ Hoan không có tiền, đưa anh tới sống trong một căn nhà nhỏ chỉ năm mét vuông, mỗi ngày làm việc đến tối muộn mới về. Từ Diễn Chu xem trộm bệnh án trong túi của mẹ, bên trên viết cái gì đó anh không hiểu.

Mãi tới sinh nhật năm đó, Lục Chính Bình đưa anh về nhà đón tết.

Anh nhìn thấy Cố Cầm và đứa con trai đứng bên cạnh bà ta, nhìn thấy cái bụng nhô ra của Cố Cầm, nhìn Lục Chính Bình bảo vệ bọn họ, khiến anh cảm thấy bản thân là người ngoài.

Buổi tối hôm đó, anh ngồi một mình trên sô pha bên ngoài phòng khách nảy sinh hờn dỗi.

Cố Cầm từ phía sau đi tới, anh không thích bà ta, liền đứng cách xa bà ta. Cố Cầm nói với anh mấy câu, nội dung là gì anh cũng không nhớ rõ nữa rồi.

Chỉ nhớ lúc đó anh tức giận tới mức không còn thiết tha gì nữa, hung hăng hất tay bà ta ra khỏi đầu mình. Lúc đó không biết Cố Cầm đã va phải cái gì mà ngã xuống đất.

Từ Diễn Chu không phản ứng kịp, rất nhiều người chạy từ trên lầu xuống vây quanh bà ta, đến lúc Cố Cầm được đưa đi bệnh viện, anh vẫn ngồi một mình trên nền nhà phòng khách nhìn chằm chằm đống máu đỏ tươi kia.

Sau đó Lục Chính Bình khẳng định anh cố ý đẩy Cố Cầm, khiến ông mất đi một đứa con. Từ đó về sau cắt đứt nguồn trợ cấp cho hai mẹ con anh.

Cuối cùng chỉ ném cho hai người một bản án.

Hai mẹ con sống sót qua nhiều năm như vậy là dựa vào tiền lương Từ Hoan làm việc vất vả khắp nơi, đến khi Từ Diễn Chu hiểu chuyện, biết đấu tranh để giành lấy, biết cách làm thế nào để mẹ mình bớt khổ hơn.

Anh cố gắng học tập, mỗi năm đều giành được học bổng, ngoài thời gian học còn kiếm việc làm thêm để chi trả phí sinh hoạt, cuối cùng cuộc sống vừa mới khấm khá được hơn một chút thì bệnh phổi của Từ Hoan đột nhiên tái phát, phải nhập viện.

Hôm đó, anh nhìn mẹ thở hổn hển, mặt đỏ bừng, phải gọi xe cấp cứu, toàn thân lạnh như hầm băng.

Suốt ba năm, Từ Hoan triền miên nằm trên giường bệnh, lúc bệnh tái phát nghiêm trọng cần phải dùng máy thở. Anh thì ngày nào cũng bận học, buổi tối còn phải chạy tới bệnh viện chăm sóc mẹ.

Những ngày như vậy, nhoáng một cái đã trôi qua rất nhiều năm.

Anh vĩnh viễn không thể quên được buổi tối hôm đó mẹ bị đẩy tới phòng ICU, anh ngồi trước cửa phòng ICU cả một đêm, từ đầu tới chân, từ cơ thể tới máu đều lạnh ngắt.

Cái cảm giác bất lực, sợ hãi đó dường như muốn xe anh ra làm hai nửa.

Từ đó về sau, anh bắt đầu ngụy trang bản thân, để mọi người không thấy được sự yếu đuối của anh, để bản thân cũng tin đó là sự thật.

Đã nhiều năm như vậy trôi qua, dường như anh cũng quên mất cảm giác được cảnh tỉnh.

Mãi cho tới buổi tối hôm qua.

Bộ dạng Thẩm Liễm xuất hiện trước mặt anh, ngất đi trong lòng anh, anh đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.

Ngay từ lúc bắt đầu Thẩm Liễm và anh không giống nhau, từ lời nói, biểu cảm, hành động, thói quen, cô đều vui vẻ hướng về phía trước, giống như một mặt trời không biết mệt mỏi lan tỏa ánh nắng.

Có lẽ thời gian này ở cùng với cô lâu nên anh cũng bị nhiễm mà không hề hay biết. Hơn nữa anh cũng không biết từ khi nào, anh đã quen chú ý tới nụ cười của cô, quen cảm nhận ánh sáng rực rỡ trên người cô.

Loại cảm giác này khiến anh cảm thấy bất lực, nhưng lại không hề cảm thấy chán ghét.

Vì vậy anh không dám tưởng tượng, không có ánh dương chiếu sáng một ngày sẽ cảm thấy như thế nào.

Từ Diễn Chu ngồi một lúc, phục hồi tinh thần, người nằm trên giường đột nhiên bắt đầu nói mớ, hình như gặp ác mộng.

Thẩm Liễm nhíu mày, dùng tay nắm chặt ga trải giường, càng chìm sâu hơn vào giấc mơ.

Anh đứng dậy gọi tên cô, định đánh thức cô.

Nhưng vẫn không nhận được phản hồi, Từ Diễn Chu ngồi bên giường, chậm rãi nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Dường như cô cảm nhận được, lông mày bắt đầu giãn ra, tay vẫn không ngừng tìm kiếm gì đó, giây sau liền nắm được tay của anh.

Giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, kéo cô ra khỏi giấc mộng sâu kia.

---

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Liễm cảm thấy thắt lưng đau nhức, không biết đêm qua mơ gì, vừa mở mắt liền quên sạch sẽ.

Thẩm Khâm Mộ đang ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, cô nhìn cốc nước hoa quả đặt trên bàn, hỏi anh: “Anh mua à?”

“Không biết, anh tới đã thấy rồi, có lẽ là bạn học nào đó tới thăm em.”

Thẩm Liễm cảm thấy kì quái, làm gì có bạn học nào sẽ tới thăm cô chứ.

“Đừng nghĩ nữa, mau dậy đi, bố mẹ đang đợi ở dưới đấy.” Thẩm Khâm Mộ bỏ hết những thứ nên mang và không nên mang sang một bên, chỉ mang theo đồ ăn nhẹ anh mang theo ngày hôm qua và đồ vệ sinh cá nhân của Thẩm Liễm, anh đưa quần áo cho cô: “Em thay bộ quần áo bệnh viện ra đi.”

Thẩm Liễm cầm lấy quần áo, vào nhà vệ sinh, bất mãn với thái độ của anh ngày hôm nay: “Đây là thái độ của anh đối xử với bệnh nhân à? Cẩn thận em tẩn anh bây giờ.”

“Mau đi thay nhanh lên.” Thẩm Khâm Mộ hoàn toàn không để ý mấy lời đe dọa của cô: “Muộn là mọi người không đợi em đâu đấy.”

“Sao phải vội vàng thế.” Thẩm Liễm thò đầu từ trong nhà vệ sinh ra.

“Không vội sao được? Máy bay của dì em còn một tiếng nữa là hạ cánh rồi.”

“Dì tới lúc này làm gì?”

Cô thay quần áo xong sửa sang lại đầu tóc.

Thẩm Khâm Mộ nhìn trên giường bệnh không còn bỏ sót đồ gì nữa, cuối cùng sắp xếp ổn thỏa, đứng ở cửa nhà vệ sinh đợi cô, nói: “Năm nay bọn họ tới nhà mình đón tết.”

“A?” Thẩm Liễm ban đầu không hiểu: “Không phải nói là năm nay đi nước ngoài đón tết à?”

“Đổi ý rồi.” Thẩm Khâm Mộ nói đến đây vẻ mặt cũng bất đắc dĩ: “Năm nay nhà dì không dễ mới tới đây, bố mẹ nói để năm sau rồi đi.”

“Chuyện quan trọng như thế sao không ai nói với em một tiếng!” Thẩm Liễm lao ra khỏi nhà vệ sinh, tóc trên trán rối tung: “Hại em vất vả nỗ lực suốt hai tuần!”

“Em đừng tìm anh, cũng không phải do anh quyết định.”

“Em đi tìm bọn họ.” Thẩm Liễm chạy như bay, còn chạy nhanh hơn cả anh.

Ngồi lên xe, Thẩm Liễm còn chưa mở miệng, bố Thẩm đã dẫm chân ga, trực tiếp lái tới sân bay.

Trên đường, mẹ Thẩm Phương Phương vừa gọi điện thoại vừa nhìn thời gian, lại giục Thẩm Thanh Nguyên lái nhanh hơn một chút, hoàn toàn không nghe cô nói.

Thẩm Khâm Mộ nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô, tốt bụng nhắc nhở: “Anh khuyên em nên bình tĩnh lại đi, không đi thì không đi có gì to tát đâu.”

Thẩm Liễm không phục: “Em cũng không phải nhất quyết muốn đi. Nhưng nếu không đi thì hai tuần đen tối đó ai đền cho em đây hả!”

“Từ Diễn Chu đó, kêu cậu ấy bồi thường cho em đi.”

Thẩm Khâm Mộ không suy nghĩ buột miệng nói: “Hơn nữa, không phải em thi không tốt sao? Còn đòi bồi thường nỗi gì.”

“...”

Lời nói vừa rồi, đến ngay cả cơ hội để phản bác cô cũng không có.