Chương 9-2

Tôi mỉm cười, cảm thán vài câu cùng cô ấy rồi cúp máy. Sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Giang Ngôn, nói rằng tôi để quên đồ ở nhà anh ấy, khi nào rảnh thì qua lấy. Sau nửa năm, đứng trong ngôi nhà mà tôi đã từng sống ba năm này, tôi phát hiện đồ đạc trong phòng không hề thay đổi. Đáng tiếc trong lòng đã sinh ra một cảm giác xa lạ.Giang Ngôn đứng trước mặt tôi, không có đem đồ tới, ngược lại nói:

- Em gầy đi.

- Ồ, gần đây em có tập khiêu vũ, vận động khá nhiều.

Tôi hơi ngẩn ra một lúc, trả lời xong liền hỏi anh.

- Đồ của em đâu?

Giang Ngôn xoay người, đi vào phòng ngủ, lấy một cuốn sổ, đưa cho tôi. Bìa cuốn sách đó đối với tôi rất xa lạ, tôi cũng không nhớ đã từng mua một thứ như vậy, vì vậy tôi chỉ có thể đưa mắt dò hỏi nhìn Giang Ngôn. Anh hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng nói.

- Mở ra xem thử.

Tôi mở cuốn sách ra, sững sờ tại chỗ.

Trên tờ giấy ố vàng có hình vẽ một cô gái mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa cao. Cô ấy chạy hết sức mình trên đường đua, phía sau là sân cỏ xanh, và ánh hoàng hôn đang dần lặn ở phía chân trời. Những kỷ niệm trong quá khứ ập đến. Tôi chợt nhớ rằng khi ấy tôi đang tập chạy 3.000 mét trên sân thể dục để chuẩn bị cho thế vận hội, Giang Ngôn ngồi ở ngoài sân và vẽ vời gì đó lên cuốn sổ. Nhưng cuốn sổ đó, anh chưa từng đưa cho tôi xem. Trong lòng có cảm giác chua xót, tôi ngẩng đầu nhìn Giang Ngôn, nghe thấy giọng nói đau khổ của anh.

- Thật ra, trong kỳ nghỉ hè năm thứ hai, mặc dù say rượu nhưng anh không mất đi ý thức. Anh nói anh thích em là thật, nói nhận sai người mới là lừa gạt em. Tiểu Mẫn, anh đã đi trị liệu vài lần rồi, tay sẽ không còn lạnh nữa, anh cũng đã học nấu cơm...

Anh ta càng nói âm thanh càng nhỏ, cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của tôi thì đột nhiên dừng lại.

- Nhưng em vẫn sẽ không trở lại đúng không?

Tôi không biết phải nói gì cả. Nếu nửa năm trước anh bức tranh này tặng tôi, nói không chừng có lẽ tôi đã thực sự quay lại với anh. Nhưng trong sáu tháng kể từ khi tôi rời xa anh, tôi đã hiểu ra. Cuộc sống của tôi luôn không thú vị, gia đình nghèo khó, diện mạo thường thường, cũng không đủ thông minh. Trước một người bình thường và tự ti như tôi, sự xuất hiện của một Giang Ngôn năm 16 tuổi, tùy ý làm bậy nhưng lại xuất sắc hơn người, có thể dễ dàng có được mọi thứ tôi mong muốn mà chẳng cần nỗ lực nhiều.

Khi đó, tôi rất hâm mộ anh và rất muốn được trở thành người như anh. Sau này, anh không chỉ là người tôi thích, mà còn là thần tượng mà trong lòng tôi muốn trở thành. Vì vậy, tôi đã theo đuổi anh ấy trọn vẹn bảy năm, chẳng sợ đem tự tôn của chính mình dẫm nát cũng muốn được ở bên cạnh anh ấy. Nhưng may mắn thay, tôi không chỉ đuổi theo anh, mà còn tăng tốc chạy theo đường của mình, không dám dừng lại một chút. Trong quá trình theo đuổi Giang Ngôn, tôi đã từ bỏ lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của mình, thứ duy nhất tôi không từ bỏ chính là tương lai của mình. Và bây giờ, nó cuối cùng đã hồi báo cho tôi, khiến tôi trở thành một tôi mà Đường Mẫn năm 16 tuổi, mong muốn trở thành nhất, tự tin, điềm tĩnh, hào phóng, khéo léo.