Chương 10: Vốn chẳng còn đường lui

Edit Ⅰ beta: Thịt Ba Chỉ

Mặt Cố Tử Hâm thoắt cái đỏ bừng, vội vã lùi qua quýt về phía sau, nhưng vốn chẳng còn đường lui như cô nghĩ. Sau lưng chỉ có vách tường cứng rắn lạnh lẽo, còn chẳng thoải mái bằng cơ thể ấm nóng của chàng trai trước mặt.

Đã thế, cô vừa nhích người, cậu chàng giữa hai chân Minh Vu Diệp lại càng ngẩng cao, dí sát mặt Cố Tử Hâm.

“Yên nào.” Minh Vu Diệp nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo cô, em trai vốn đã chẳng bé nhỏ gì cho cam, bị cô nàng cọ vào, tưởng chừng như sắp khởi nghĩa xông luôn ra ngoài.

Vẻ tủi thân của Cố Tử Hâm chiếu trọn vào đôi ngươi đen thẫm bập bùng tình.

Lửa lớn từ nơi cô, anh khó lòng dập nổi.

Tiếng thở dốc của đôi tình nhân ngày một lớn, tiếng nước va chạm dữ dội khiến hai người mặt đỏ tim đập.

“Em…Em giúp anh nhé.” Cố Tử Hâm vốn chỉ thỏ thẻ, song tự nói tự nghe cũng thấy xấu hổ, tới âm cuối đã lí nhí như muỗi kêu.

Minh Vu Diệp thở hơi gấp, ngực phập phồng, tựa như ngầm đồng ý với cô.

Cơ thể thiếu nữ nóng hổi, nhưng tay lại mát lạnh. Trong gầm bục tối tù mù, Cố Tử Hâm dè dặt xốc áo khoác của anh lên, mò mẫm sờ vào cơ thể cường tráng của chàng trai. Cơ bắp dưới tay gồ ghề, khiến người ta không nén nổi ngẫm nghĩ miên man.

Lần xuống dưới, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ vùng tam giác cháy bỏng. Cô nhíu mày, kéo cả qυầи ɭóŧ lẫn quần dài vướng víu xuống dưới đùi anh.

Tay vuốt ve đám lông rậm rạp, bụi cỏ sơ ráp cạ vào da hơi ngứa, cậu chàng vừa được phóng thích ngạo nghễ ngẩng cao đầu, đung đưa trước mắt Cố Tử Hâm.

Anh bạn của Minh Vu Diệp vừa to vừa dài, mới kéo quần xuống đã đập thẳng vào mặt Cố Tử Hâm. Làn da nõn nà của thiếu nữ không chút ngăn trở dán sát vật nóng, đường gân xanh ngoằn nghoèo quấn quanh thân gậy hồng sẫm cứ từng nhịp từng nhịp đập yếu ớt, dường như đang cố thể hiện sức mạnh của chúng.

Cậu bạn chưa trải đời tuy doạ người vì quá cỡ, song cũng không xấu xí. Chóp đỉnh nhẵn bóng mượt mà, lỗ sáo khép mở dữ dội, gắng sức phát tín hiệu về ham muốn cực độ của cậu chàng.

Trán Minh Vu Diệp túa lúa mồ hôi, nửa dưới sưng tấy, giờ phút này, anh chỉ khát khao được giải toả du͙© vọиɠ gần như điên cuồng của mình.

Thấy anh khó chịu, Cố Tử Hâm cắn môi, nắm lấy qυყ đầυ đang đung đưa trước trán mình, thử xoa nhẹ.

Mắt ngựa tức khắc tuôn dịch lỏng ấm nóng, móng tay nhỏ cạ vào lỗ sáo sâu hút, khiến ham muốn trong anh càng bùng cháy dữ dội.

“Ưm…” Bàn tay mềm mại ve vuốt nơi mẫn cảm nhất của anh, thoải mái hơn rất nhiều so với lúc tự xử, Minh Vu Diệp nén không nổi, rên khẽ thành tiếng.

Âm thanh giao hợp phía cuối phòng học vẫn dai dẳng không ngừng, phành phạch tiếng nước truyền rõng rạc vào tai hai người đang ẩn núp trong bóng tối.

Cố Tử Hâm sợ bị phát hiện, vội vã ngẩng đầu, áp bờ môi ấm áp vào môi anh, nuốt hơi thở hổn hển gợi cảm của anh xuống.

Yết hầu chàng trai cuồn cuộn lên xuống, đầu lưỡi ướŧ áŧ vụng dại quấn lấy nhau, khiến tay cô gái giây lát hơi buông lỏng.

“Hâm Hâm, đừng dừng.” Thấp thoáng trong hơi thở gấp gáp, Minh Vu Diệp thầm thì, bàn tay thon dài bao trùm tay cô, xóc xẩy liên tục.

Anh gọi cô là Hâm Hâm.

Cô nàng nghe anh thân mật gọi tên mình bằng giọng gợi cảm nhuốm màu tình, chỉ thấy giữa hai chân hơi ẩm ướt, rất khó chịu, không nén nổi cọ cọ chân.

Cậu chàng bên dưới vừa căng vừa đau, Minh Vu Diệp đắm chìm trong tình, mặt ửng đỏ, chẳng khác nào say rượu, Cố Tử Hâm mê mẩn liếc trộm.

Có lẽ bầu không khí xung quanh quá mức phóng túng, khiến cô phút chốc có những ý nghĩ táo bạo.