Chương 7

Khương Phất Y tận dụng thời gian rảnh quan sát xung quanh vài lần.

Thì ra nàng được chôn cất trong một thung lũng cỏ cây mọc um tùm, trước mộ không có bia mộ hơi qua loa nhưng chất liệu làm quan tài là loại cao cấp nhất.

Nhìn cỏ dại mọc um tùm trên mộ có vẻ như bị chôn bốn năm năm rồi.

Mà mấy năm nay bởi vì tim ngừng đập nên cơ thể nàng cũng ngừng phát triển.

Vừa rồi khi rút kiếm ra, Khương Phất Y nhìn thấy khuôn mặt trên thân kiếm đoán có lẽ bản thân đã “chết” khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Nói cách khác, nàng đã lên bờ ít nhất mười năm?

Sau khi Liễu Tàng Tửu chán nản xong, bắt đầu có chút tò mò về Khương Phất Y: “Tiểu cô nương tuổi ngươi còn nhỏ rốt cuộc đã đắc tội với ai lại ác độc đến mức chôn sống ngươi?”

Khương Phất Y còn muốn biết nhiều hơn hắn: “Ta nhớ vừa nãy ta có nói là ta đang bế quan dưỡng thương, sao ngươi biết ta là bị chôn sống?”

“Ta nhầm lẫn Tương Tư kính, ngươi lập tức nghĩ rằng ta là một tên ngốc à?” Liễu Tàng Tửu xấu hổ che mặt chỉ vào một hàng đinh trên nắp quan tài: “Hai mươi mốt cây đinh tán hồn đây là muốn ngươi không có kiếp sau, ngươi bế quan hay nguyền rủa bản thân vậy?”

Khương Phất Y: “...”

Là ai hận nàng như vậy?

Dao găm đâm vào tim, còn muốn nàng hồn phi phách tán?

Đáng tiếc đinh tán hồn này không có tác dụng gì đối với người tộc Thạch Tâm, thậm chí nàng còn không cảm nhận được.

Chẳng trách mẹ yên tâm ném đứa con gái mười một tuổi của mình lên bờ, sức sống của chủng tộc họ thật sự rất mạnh mẽ.

Khương Phất Y nhớ tới có một lần nàng hỏi nguyên nhân mẹ nàng bị phong ấn, mẹ cười ha ha: Đương nhiên là bởi vì mẹ quá mạnh, có người sợ mẹ đâm thủng bầu trời.

Có lẽ đó không phải do phát điên.

Khương Phất Y thu hồi suy nghĩ: “Đây là đâu?”

Liễu Tàng Tửu: “Núi Lục Hào.”

Khương Phất Y không biết vị trí của núi Lục Hào nhưng cách Vạn Tượng Vu chỗ ở của Thiên Linh tộc không quá xa.

Nếu không tâm kiếm không thể cảm nhận được nàng.

Liễu Tàng Tửu vẫn suy đoán: “Chẳng lẽ là do Thiên Linh tộc gϊếŧ người đoạt kiếm?”

Vừa dứt lời, từ trên không một tiếng cười nhạo truyền xuống.

“Hay cho một kẻ vừa ăn cắp vừa la làng.”

Bị bắt suốt chặng đường giọng nói này rất quen thuộc đối với Liễu Tàng Tửu, lập tức giật mình đứng dậy bỏ chạy.

Đã quá muộn, bốn người ăn mặc kỳ lạ xuất hiện trên không trung từ bốn phía, thống nhất đeo một mặt nạ nửa mặt dữ tợn, làm ra nghi thức như nước chảy mây trôi, ngay lập tức, trên bầu trời ở thung lũng, một tấm lưới linh lực lóe tia điện xuất hiện.