Chương 8

Khương Phất Y cũng bị bắt trong lưới, đành ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy giữa sườn núi mọc một cây thông dài, có một nam nhân thân hình cao lớn đứng ở trên cành cây đeo một chiếc mặt nạ che kín toàn bộ khuôn mặt.

Mặt nạ kia dường như được làm từ xương sọ của một con mãnh thú nào đó đôi mắt lồi và hàm răng sắc nhọn khiến người khác sợ hãi.

Mái tóc đen dày của hắn tung bay ở hai bên mặt nạ, hai tai ẩn trong mái tóc.

Lại được bọc trong chiếc áo choàng phủ lông hạc màu đen, áo cổ đứng che kín cổ đến mức không thể nhìn thấy da thịt.

Rất giống với hiểu biết của Khương Phất Y về Vu tộc, cách ăn mặc càng quỷ dị, che giấu càng kín đáo thì địa vị trong tộc càng cao.

Liễu Tàng Tửu bị lưới linh lực không ngừng siết chặt đè ép, bất đắc dĩ trở lại bên quan tài của Khương Phất Y, ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: “Yến Lan sao lần này các ngươi đuổi theo nhanh như vậy?”

Hơn nữa lúc trước đánh nhau rất nhiều lần, chưa từng thấy bọn họ sử dụng tấm lưới linh lực này.

Người Thiên Linh tộc điều khiển lưới bên dưới cười nói: “Có khi nào là do lúc trước chúng ta cố ý đi chậm lại không?”

Liễu Tàng Tửu hơi sững sờ.

Khương Phất Y ngồi có chút mệt mỏi dựa vào quan tài: “Trước khi ngươi trộm Tương Tư kính có phải đã từng tìm họ hỏi mượn hay không?”

Liễu Tàng Tửu cũng không phải là kẻ trộm: “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim (2), ta đã quỳ dưới bọn họ còn đồng ý trả bất cứ giá nào nhưng vẫn bị bọn họ đuổi ra ngoài, không còn cách nào khác mới phải đi trộm.”

(2):“Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, khởi khẳng đê đầu quỵ phụ nhân” (Nam nhi dưới gối có vàng ròng, há chịu gập gối lạy đàn bà)

Khương Phất Y vuốt ve kiếm trong tay: “Họ biết thứ mà ngươi trộm không phải là Tương Tư kính, muốn xem thanh kiếm này chủ động rời đi rốt cuộc là bị trộm đi đâu.”

Liễu Tàng Tửu bán tín bán nghi: “Vậy cứ đi theo ta là được rồi, họ Yến kia luôn đuổi theo đánh ta thì giải thích như thế nào?”

Mặc dù có chút tàn nhẫn, Khương Phất Y vẫn nói thật: “Nếu không đánh ngươi mấy roi sao ngươi có thể liên tục chạy đi tiết kiệm thời gian của y?”

Nàng ngước nhìn Yến Lan trên cành cây như muốn hỏi chàng có đúng hay không.

Yến Lan ngầm thừa nhận: “Cũng do đoạn đường này quá nhàm chán, tìm chút niềm vui.”

Giọng nói từ dưới chiếc mặt nạ dày phát ra, hơi vọng làm nhạt đi ý đùa ban đầu.

Nhưng cũng đủ khiến Liễu Tàng Tửu tức gần chết!

Hắn kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng, không biết sao trước đây mình trộm bảo vật lại cảm thấy trong lòng áy náy, cố nhịn không được chửi rủa, hắn tức giận nói: “Bảo vật ở đây, đánh cũng đánh rồi, có thể thả ta đi rồi chứ?”