Chương 2: Hoàng thượng có bệnh khó nói

Cửa điện bị một cước đá văng ra, "phịch" một tiếng vang thật lớn khiến Bạch Tuyên Nhan ở bên trong giật nảy mình, hắn ta duyên dáng kêu lên rồi chui vào l*иg ngực của người bên cạnh.Còn người đang dựa nghiêng trên chiếc giường êm kia, chính là hoàng đế của Bắc Vực Quốc —— Tiêu Tẫn.

Dáng người của hắn thon dài mà thẳng tắp, một đôi mắt phượng hẹp dài tĩnh mịch, gương mặt tuấn mỹ như ẩn như hiện dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, hai đôi mắt đang nheo lại nhìn về phía của, giữa lông mày lộ ra vẻ tự phụ và khí tràng mê hoặc lòng người.

Tô Cảnh cuống quít nhô đầu ra, đang định đóng cửa lại, thì bị một giọng nói trầm thấp lười biếng ngăn cản.

"Để y vào đây."

Tô Cảnh vội nói, "Dạ."

Sau đó dẫn Tạ Triều Ca đi vào.

Chiếc váy đỏ rực kéo đi một đường trong đại điện, giống như một đoá hoa kiều diễm uốn lượn để nở rộ.

Tạ Triều Ca đi vào trong đại điện, quả nhiên bên trong bày cả một bàn đầy sơn hào hải vị, nhưng chủ nhân lại triền miên trên giường vô tâm thưởng thức.

Tạ Triều Ca vẫn cung kính hành lễ, y mặc trên người chính là trang phục của nữ tử, buộc trên đầu chính là búi tóc của nữ tử, ngay cả hành lễ cũng là cách hành lễ của nữ tử.

Mà trái lại Bạch Tuyên Nhan đang uốn éo trong ngực của Tiêu Tẫn, cũng là nam phi như y, nhưng hắn ta lại có thể mặc trang phục của nam tử.

Đây là thánh chỉ do Tiêu Tẫn hạ, bắt đầu từ ngày Tạ Triều Ca được phong làm Tạ phi trở đi, thì nhất định phải mặc trang phục của nữ tử.

Bởi vì, Tiêu Tẫn thích nhìn.

"Hoàng Thượng ~ Người thật là xấu mà ~ Người biết rất rõ…"

Bạch Tuyên Nhan chỉ vào Tạ Triều Ca vẫn còn quỳ gối trong điện, đôi mắt rưng rưng, nước mắt đều tụ trong hốc mắt, dáng vẻ khiến người ta yêu mến, vừa nhìn là biết đã chịu nỗi uất ức rất lớn.

Tiêu Tẫn cũng nhìn hắn ta bằng ánh mắt cưng chiều, nhéo nhéo vòng eo của mỹ nhân trong ngực, "Ái phi làm sao vậy, tại sao còn khóc?"

Ngón tay thon dài đưa tới, yêu thương thay Bạch Tuyên Nhan lau đi nước mắt trên khóe mắt, "Có gì oan ức thì nói với trẫm, trẫm làm chủ cho ái phi."

Có câu nói này, khiến Bạch Tuyên Nhan càng ỷ vào sủng ái mà kiêu căng, khóc đến nỗi nước mắt rơi lã chã, "Hoàng thượng, người sờ sờ mặt của thần thϊếp, bây giờ vẫn còn đang sưng đây nè… Đều do hôm nay thần thϊếp không hiểu chuyện, va trúng Tạ phi, Tạ phi thay hoàng thượng dạy dỗ thần thϊếp một chút, cũng là nên làm…"

"Thay trẫm dạy dỗ?" Tiêu Tẫn chợt cong môi cười một tiếng, đưa tay đè lên chỗ bị thương trên mặt Bạch Tuyên Nhan, trêu chọc Bạch Tuyên Nhan kêu đau một tiếng.

Hắn trầm giọng hỏi một câu, giọng điệu không mặn không nhạt, "Tạ phi, ngươi có nhận lỗi?"

Tạ Triều Ca cúi đầu, không trả lời, y không hề cho là mình có lỗi, thì tại sao phải nhận lỗi.

"Hoàng thượng ~" Bạch Tuyên Nhan bất mãn Tiêu Tẫn nhìn chằm chằm Tạ Triều Ca lâu như vậy, cố ý vặn vẹo vòng eo hai lần, cái mông dán lên đùi Tiêu Tẫn cọ qua cọ lại, bàn tay yếu đuối không xương duỗi vào vạt áo của long bào màu vàng.

Tiêu Tẫn không chủ động cũng không cự tuyệt, hắn hơi rũ mắt xuống, nhìn thấy hết những động tác nhỏ của Bạch Tuyên Nhan, trong mắt hắn đen nhánh u ám, ánh mắt phức tạp, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, nhưng không nhìn thấy một chút tìиɧ ɖu͙© nào.

Tạ Triều Ca vẫn đang quỳ, Tiêu Tẫn không cho y đứng dậy, thì y không thể đứng dậy, mặc cho đầu gối đã bị sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn làm cho tê dại.

Nhìn hai người trên giường kia tựa như lửa nóng, e là đã quên mất mình rồi.

Tạ Triều Ca lén ngẩng đầu lên, muốn xem tình huống của hai người kia một chút, ai ngờ vừa nhấc mắt lên lại trực tiếp va vào trong một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Tạ Triều Ca bị ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và tính xâm lược đó làm cho giật nảy mình, có chút bối rối mà cúi đầu xuống.

Bạch phi ra sức muốn lấy lòng quân như vậy, nhưng lòng quân lúc này dường như không hề ở trên người hắn ta.

Cũng khó trách, Tạ Triều Ca nghĩ thầm, chuyện Tiêu Tẫn có bệnh khó nói cũng không phải là không có lửa thì sao có khói, mỹ nhân xinh đẹp trong hậu cung này chỗ nào cũng có, nhưng vẫn chưa bao giờ có một người nào thành công bò lên long sàng, nếu không phải bởi vì thân thể của Tiêu Tẫn có bệnh khó nói không thể hành phòng, còn có thể là vì cái gì?

Chỉ là đáng tiếc cho dáng người tuyệt thế và dung mạo xinh đẹp kia.

"Ái phi, có phải trong lòng bất bình?" Tiêu Tẫn chợt nhấc cằm của Bạch Tuyên Nhan đang nằm trong ngực mình lên, khẽ cười nói, "Ngay cả hầu hạ trẫm cũng qua loa cho xong như thế?"

"Hoàng thượng ~"

Hai mắt của Bạch Tuyên Nhan đẫm lệ mông lung, hắn ta thật sự đã rất cố gắng, thế nhưng ai biết được hoàng thượng ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

"Vậy trẫm cho ái phi trút giận, có được không?"

Ánh mắt của Tiêu Tẫn nhìn về phía Tạ Triều Ca đang quỳ ở kia, cái cằm hơi giương lên với Bạch Tuyên Nhan, "Ngươi đi đánh y một bạt tai."