Chương 3: Không biết điều

Tạ Triều Ca cắn chặt răng. Bạch Tuyên Nhan mặt mũi tràn đầy khó xử, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa. Lâu nay hắn ta không vừa mắt tên câm điếc này, trông như một kẻ họa quốc, trong hậu cung ai không biết gần đây Bạch phi được ân sủng nhất, chỉ có tên Tạ Triều Ca không biết điều, lại còn dám ra tay đánh mình. “Hoàng thượng ~” Bạch Tuyên Nhan hờn dỗi một tiếng: “Vậy thần thϊếp coi như phụng ý chỉ hoàng thượng mà đánh đó.” Bước ra khỏi lòng ngực Tiêu Tẫn, Bạch Tuyên Nhan lập tức đổi một biểu cảm khác, đắc ý cười lạnh đi về phía Tạ Triều Ca. Tạ Triều Ca vẫn cúi đầu, cằm của y bị một bàn tay nâng lên, ánh mắt của y rất bình tĩnh, đôi mắt mở to nhìn Bạch Tuyên Nhan, không có một chút yếu thế nào, đuôi mắt xinh đẹp tinh xảo nhắm lại, tỏ vẻ khinh miệt. Bạch Tuyên Nhan cảm thấy mình giống như bị ánh mắt của y mắng cho một trận, tức giận không chỗ phát tiết, ngón tay đang nắm cằm y hung hăng dùng sức. Cằm của Tạ Triều Ca bỗng nhiên bị siết đau, miệng không tự chủ phát ra một tiếng kêu đau, âm cuối cùng nhẹ nhàng giương lên giống như vuốt mèo trêu chọc người, Bạch Tuyên Nhan nghe mà càng thêm tức giận Tên câm điếc này mặc dù không biết nói chuyện, nhưng biết thở dốc, sẽ ngâm nga, còn biết câu dẫn người khác như đòi mạng. Thật là khiến người ta chán ghét! Một cái tay khác giơ lên cao, Bạch Tuyên Nhan dùng sức tát y một bạt tai. Tạ Triều Ca nhìn đúng thời cơ, đầu nghiêng theo hướng đó, có thể giảm chút đau đớn, nhưng vẫn bị đánh cho choáng váng, bên tai truyền đến tiếng vang ong ong, lập tức nửa gò má bên trái trở nên đau rát, khóe môi cũng nếm được mùi máu tươi. Chỉ thấy thân thể đang quỳ của y lảo đảo, đột nhiên bất lực ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Bạch Tuyên Nhan sửng sốt, dùng chân đá đá thân thể của y. “Này! Ngươi tỉnh lại đi! Đừng làm bộ ở đây!” Thế nhưng người nằm rạp trên mặt đất không có chút phản ứng nào, nửa gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra ngoài sưng đỏ, trên mặt còn có dấu ấn năm ngón tay. “Vẫn chưa chịu dậy! Ngươi còn dám tiếp tục giả bộ nữa!” Bạch Tuyên Nhan hơi xổm xuống, để chứng minh y đang giả bộ bất tỉnh, làm bộ muốn đánh y thêm một bạt tai. “Được rồi.” Bên mép giường truyền đến một giọng nói tôn quý trầm thấp, Tiêu Tẫn đứng lên, sải đôi chân dài đi tới, kéo bàn tay đang giơ cao của Bạch Tuyên Nhan xuống, giữ trong lòng bàn tay. “Thời gian không còn sớm nữa, trẫm còn có việc phải xử lý, ái phi dùng bữa tối một mình đi”. Khuôn mặt thanh lệ của Bạch Tuyên Nhan lập tức xụ xuống, cọ vào cánh tay Tiêu Tẫn nũng nịu: “Hoàng thượng ~ Thần thϊếp không muốn ăn một mình, người ở cùng thần thϊếp thêm một lúc không được sao ~” Tiêu Tẫn nhéo cằm hắn ta: “Ngày mai trẫm lại tới thăm ngươi.” “Hoàng thượng ~” Bạch Tuyên Nhan vểnh miệng lên, tỏ vẻ thanh thuần vô tội: “Vậy hắn phải làm sao bây giờ?” Tiêu Tẫn đưa mắt nhìn Tạ Triều Ca đang nằm dưới đất, chợt cong môi cười cười, thế mà tự mình cúi người, bế y từ dưới đất lên. Ngón tay thon dài cách áo bào bám vào l*иg ngực của Tạ Triều Ca, đầu ngón tay còn cố ý cọ xát trên đó. Tiêu Tẫn bế ý đi ra ngoài, Bạch Tuyên Nhan ở phía sau thấy hai người tiếp xúc thân mật như thế, đôi mắt bốc lên ngọn lửa đố kỵ. Bế người đi thẳng một mạch ra khỏi Tuyên Nhan Cung, kiệu chờ ngay bên ngoài. Tiêu Tẫn nhét người trong ngực vào kiệu, sau đó mình cũng chui vào. Không gian bên trong không lớn, Tiêu Tẫn ngồi trên , Tạ Triều Ca cũng chỉ có thể cuộn tròn lấy thân thể nửa ghé vào dưới chân hắn. Còn bất tỉnh? Tiêu Tẫn khẽ cười một tiếng, nhấc chân giẫm tại hắn trên ngón tay. Dưới chân có chút dùng sức, dưới đáy nằm sấp lấy thân thể liền khó nhịn giật giật. Tạ Triều Ca mở to mắt, đem Tiêu Tẫn chân đem đến đi một bên, sau đó đỏ hồng mắt mình cho mình thổi bị giẫm đau đớn ngón tay. Hắn một mực cúi đầu, trên thân màu đỏ váy đã sớm có chút tán loạn, rộng lượng cổ áo nghiêng xuống tới, lộ ra hơn phân nửa bên cạnh trắng nõn đơn bạc bả vai, cùng tinh xảo gấp Kéo căng xương quai xanh. Tiêu Tẫn buông thõng đôi mắt, nhìn chằm chằm kia phiến non mịn bóng loáng da thịt nhìn, đột nhiên phát hiện Tạ Triều Ca xương quai xanh phía dưới lại là có khỏa nho nhỏ nốt ruồi. Dáng dấp thật sự là địa phương, quả nhiên trời sinh một bộ câu người tướng. Tới. Tiêu Tẫn khàn giọng nói, không đợi Tạ Triều Ca mình dựa đi tới, liền có chút không dằn nổi đem hắn cầm lên đến ôm đến trên đùi. Trời sinh nhỏ khung xương Tạ Triều Ca thân hình tinh tế đơn bạc, nhưng cũng không phải là gầy trơ xương như củi loại hình, tương phản thịt trên người đều lớn lên vừa đúng, vừa mềm lại đạn da thịt để Người sờ vuốt yêu thích không buông tay.