Chương 39: Bên ngoài Tam Thập Tam Trọng Thiên lạnh giá

Tiên phủ của Hư Linh Tông được đặt ở nơi tên là Tam Thập Tam Trọng Thiên [1], ý chỉ là nơi của tiên gia, quan sát chúng sinh, cách ly bản thân cùng phàm trần, ba mươi ba tòa đảo nhỏ trôi nổi trên không trung, nơi cao nhất đặt tên là Ly Hận Thiên, được bao quanh bởi những đoàn mây. Nếu không phải là người có địa vị cao thượng ở trong Hư Linh Tông hoặc là khách lạ tôn quý thì không có tư cách đặt chân vào Ly Hận Thiên.

[1] Tam Thập Tam Trọng Thiên: Ba mươi ba tầng trời

Yến Chi trở về Hư Linh Tông chờ lệnh, chỉ có thể đợi ở bên ngoài cửa cung của Ly Hận Thiên, nếu không phải do Tả Thiên Y bỏ mình, việc liên quan đến thành Tiêu Dao, hắn còn chưa đủ tư cách để lên Ly Hận Thiên.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhưng Yến Chi lại cảm thấy lạnh, gió lạnh run run, chờ ở bên ngoài hồi lâu, thể lực không chống đỡ nổi, suýt nữa té ngã.

Từ ngày ấy ra khỏi Ung Sơn, bước vào Cửu Cung Bát Quái Trận, không có người dẫn đường, muốn đi ra ngoài cũng không phải dễ dàng, hắn phải phá hủy hết một nửa ngọn núi mới có thể ra ngoài, bởi vậy nên bị thương.

Cửa cung rốt cuộc mở ra, một nữ tử đi ra, nói: "Hộ pháp muốn gặp ngươi, đi theo ta."

Yến Chi thi lễ, theo nàng đi vào.

Hư Linh Tông thiết lập có vị trí hộ pháp, địa vị gần như chỉ ở dưới tông chủ, trong tông có tổng cộng hai vị hộ pháp, chính là một đôi nhi tử của tông chủ.

Tông chủ Tả Thái Tuế tu vi đã đến Phân Thần bình cảnh, cách Đại Thừa một bước, bế quan giác ngộ, đã lâu không để ý tới sự vụ của Tông Môn, bây giờ việc của Tông Môn đều do hai vị hộ pháp làm chủ.

Yến Chi một đường theo nữ tử đến Chu Lăng đoạn đài, là nơi hội nghị của Tông Môn.

Chu Lăng đoạn đài nằm ở rìa đảo nổi, đưa tay ra là có thể chạm vào những đám mây bay, cúi đầu có thể nhìn xuống đại địa. Chu Lăng đoạn đài là nơi cao nhất trên Ly Hận Thiên, mà bảo tọa của tông chủ nằm ở nơi cao nhất của Chu Lăng đoạn đài, quay mặt về hướng Đông.

Đây là lần đầu tiên Yến Chi tiến vào Chu Lăng đoạn đài, không khỏi đánh giá xung quanh, ở trong cẩm thạch dưới chân có đồ án tường vân màu vàng, nơi cách đó chừng mười bước chính là bậc thang, từng bậc từng bậc lên đến nơi cao nhất, chính là bảo tọa của tông chủ, trên thế gian này chỉ có một người có thể đi tới nơi đó, người đó là tông chủ Hư Linh Tông.

Khi Tông Môn hội nghị đều phải ngước nhìn về nơi đó, tựa như triều thần và đế vương thời cổ.

Hoa mỹ nhưng cũng uy nghiêm, chính là Chu Lăng đoạn đài này.

Dưới một bậc thang nơi bảo tọa của tông chủ có một nam nhân đang đứng, nam nhân này hắc kim hoa bào, có một bộ râu dài, mi cao mắt sâu.

Yến Chi nhận ra, đây là Tả Nhạc Chi, trưởng tử của Tả Thái Tuế.

Yến Chi quỳ một gối xuống, bái nói: "Thuộc hạ bái kiến hộ pháp."

Tả Nhạc Chi nâng tay, ra hiệu hắn đứng dậy.

Hắn hỏi chuyện vô cùng ngắn gọn, chỉ trong vài câu đã hỏi ra hết đầu đuôi câu chuyện Tả Thiên Y bỏ mình.

Tả Nhạc Chi trầm ngâm, hồi lâu không nói gì.

Yến Chi không nhịn được nói: "Hộ pháp, thành chủ bị gϊếŧ, thành Tiêu Dao phải vì thế mà trả giá thật lớn, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho Cố Phù Du, kính xin hộ pháp làm chủ."

Tả Nhạc Chi hừ lạnh một tiếng: "Ta đã sớm cảnh cáo hắn, bảo hắn làm việc cẩn thận chút, nếu không sớm hay muộn gì cũng sẽ bị đâm sau lưng mà chết. Lần này thế nhưng lại chết ở trong tay một nữ tử Luyện Khí kỳ, không có đầu óc!"

Yến Chi nghe ý tứ trong lời nói Tả Nhạc Chi dường như không muốn tra cứu, hắn nói: "Hộ pháp, chẳng lẽ liền buông tha cho thành Tiêu Dao?! Gϊếŧ người đền mạng, Cố Phù Du hại chết thành chủ, sao có thể để nàng bình yên sống trên đời, Hư Linh Tông còn gì là mặt mũi!"

Tả Nhạc Chi lạnh lùng liếc hắn. Sau lưng Yến Chi túa ra mồ hôi lạnh, cúi thấp đầu, không dám nhiều lời nữa.

Tả Nhạc Chi chắp tay ở phía sau, ngón trỏ điểm lên mu bàn tay, nhìn về hướng Đông. Chuyện của Tả Thiên Y lần này mặc dù là cơ hội tốt để tấn công thành Tiêu Dao, nhưng không có cách nào một lần đẩy ngã thành Tiêu Dao.

Hư Linh Tông muốn đối phó thành Tiêu Dao và Huyền Diệu Môn không phải hoàn toàn không có chắc chắn, chỉ là điều mà Tông Môn kiêng kỵ nhất chính là xuất sư vô danh, tiêu diệt thành Tiêu Dao và Huyền Diệu Môn, rơi vào tên tuổi bạo ngược, cho Tam Tông khác quân cờ danh phận trừ bạo an dân, thay trời hành đạo đến chia cắt Nam Châu.

Dưới bầu trời này, trước nay lợi tự phủ đầu.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau, không có lời.

Chuyện của Tả Thiên Y không đủ để thành cái cớ để hủy diệt thành Tiêu Dao. Danh không chính ngôn không thuận thì chuyện sẽ không thành.

Tả Nhạc Chi hỏi: "Ngươi nói Cố Phù Du không chỉ gϊếŧ Tả Thiên Y, còn chặn lại một đao toàn lực của ngươi?"

"Vâng."

Tả Nhạc Chi nói: "Bổn tôn nhớ rằng nàng mới Luyện Khí thôi, đấu thắng tu sĩ Tích Cốc kỳ đã khác thường, lại có thể ngăn được công kích của Nguyên Anh kỳ —— Nghe rợn cả người."

Yến Chi nói: "Ngày đó thuộc hạ bị Cam Phụng Trung ngăn cản, không nhìn thấy lúc thành chủ giao thủ với Cố Phù Du, không biết Cố Phù Du sử dụng thủ đoạn như thế nào, nhưng nàng có được Yểm Nhĩ Linh, nói không chừng đã khống chế được Yểm Nhĩ Linh nên mới có kẽ hở để lợi dụng."

Tả Nhạc Chi vuốt chòm râu, hắn nói: "Khi giao thủ với ngươi, nàng làm sao ngăn lại công kích của ngươi?"

"Nói cũng thật kỳ quái..." Yến Chi miêu tả tình cảnh chém một đao kia ra một phen.

Vẻ mặt Tả Nhạc Chi nghiêm lại, toàn thân chuyển động một hồi, nói: "Ngươi là nói, ngươi cảm thấy máu của nàng có gì đó cổ quái, lại nói tường tận một lần nữa xem."

Yến Chi lấy một vật từ trong túi trữ vật ra, hay tay trình lên trước: "Đây là linh kiếm của thành chủ, thành chủ từng cầm nó giao thủ với Cố Phù Du, máu ở trên đó hẳn là của Cố Phù Du."

Thân kiếm của linh kiếm màu trắng bạc, phía trước mũi kiếm có một vết đỏ như máu, túi trữ vật có tác dụng giữ tươi, máu tươi chưa đông lại.

Tả Nhạc Chi bước xuống bậc thang, lấy bằng hai tay, nhìn kỹ nó, cau mày suy tư hồi lâu, đi qua đi lại bên cạnh Yến Chi, trong miệng nói: "Kỳ quái, kỳ quái, máu tươi này nhìn thì bình thường, nhưng nhìn kỹ thì lại có thể cảm thấy nó lộ ra một tia cổ quái."

Tả Nhạc Chi chợt dừng lại, hướng ra bên ngoài kêu: "Người đâu!"

Nữ tử dẫn đường cúi đầu đi đến, Tả Nhạc Chi đưa kiếm cho nàng, nói: "Đưa cho Đỗ Phán, bảo hắn cẩn thận xem xét máu trên thân kiếm."

"Vâng." Nữ tử nhận kiếm đi ra ngoài.

Tả Nhạc Chi lại hỏi kỹ Yến Chi chuyện ở trong hầm ngầm, khi nghe hắn nói bên cạnh Cố Phù Du còn có một nữ tử Kim Đan kỳ song tu, cũng không phải người Ninh thành. Hắn phát ra một tiếng nghi hoặc từ trong lỗ mũi: "Sao?"

Yến Chi nói: "Thuộc hạ cũng chưa gặp nữ tử kia, chỉ nghe đám người Cố Phù Du gọi ả là đại sư tỷ."

Tả Nhạc Chi nói: "Nghe nói hai hài nhi của Cố Vạn Bằng bái vào Huyền Diệu Môn, nếu gọi đại sư tỷ, vậy —— Hẳn là tên đồ nhi của Quý Triều Linh..." Tả Nhạc Chi đột nhiên lại hỏi: "Ngươi cảm thấy nữ tử kia thân thủ như thế nào? Nói đúng sự thật."

"Giữa những tu sĩ tu vi tương đương nhau, ả có thể lấy một địch hai, không rơi xuống hạ phong."

Tả Nhạc Chi mặt không có biểu tình, không biết đang suy tư điều gì, một lát mới bừng tỉnh một tiếng: "Ồ."

"Bổn tôn có nghe nói đệ tử này của hắn thiên tư tuyệt hảo."

Hai người đang nói chuyện, một cơn gió đen ập vào Chu Lăng đoạn đài, thổi góc áo hai người đung đưa.

Tả Nhạc Chi nói: "Đỗ Phán."

Gió đen tản đi, có một người xuất hiện trước mặt hai người, mặc một chiếc áo choàng rộng, duỗi cánh tay gầy gò lởm chởm ra, trong tay hắn cầm linh kiếm mang máu của Tả Thiên Y.

Đỗ Phán vừa mới hiện thân, lại có một bóng người ngự đao mà đến.

Người này cơ thể vạm vỡ, tai to giọng lớn, hướng về Tả Nhạc Chi kêu lên: "Đại ca! Thiên đại hỉ sự!"

Người này chính là thân đệ của Tả Nhạc Chi, Tả Thanh Phong, một hộ pháp khác của Hư Linh Tông. Hắn mặt đầy vui mừng đi về phía Tả Nhạc Chi, đôi mắt sáng rực.

Tả Nhạc Chi đã có linh cảm trong lòng, một luồng vui sướиɠ nâng trái tim của hắn cao lên: "Thế nào?"

Đỗ Phán đưa thanh kiếm này cho hắn, nói: "Hộ pháp chờ đợi nhiều năm, rốt cuộc cũng được như ước nguyện, lão tông chủ Độ Kiếp Đại Thừa có hy vọng."

"Tiểu đệ vừa mới ở trong phủ của Đỗ Phán, tình cờ gặp việc này, tận mắt nhìn thấy Đỗ Phán nghiệm chứng, đúng là để tiểu đệ chứng kiến bộ sưu tập gia tài của thế gian. Không biết đại ca ở đâu chiếm được thứ kỳ bảo đệ nhất thiên hạ này."

Tả Nhạc Chi hất cằm về phía Yến Chi, để hắn nói hết tất cả. Yến Chi nghe lệnh, lại tỉ mỉ nói ra chuyện ở hầm ngầm một lần nữa.

Sau khi Tả Thanh Phong nghe xong, đi tới nắm lấy cánh tay Tả Nhạc Chi, thấp giọng nói: "Đại ca, ngàn tính vạn tính, càng không nghĩ tới thứ này lại giáng sinh ở trên người Nhân tộc, còn ở trong tay Cố Vạn Bằng, chúng ta cũng không thể ngồi im mà nhìn, coi như phải hủy diệt thành Tiêu Dao cũng phải nhất định bắt được nàng."

Tả Thanh Phong liếc nhìn Yến Chi đang quỳ, nói: "Ta đây liền đi triệu tập tu sĩ, tiến công thành Tiêu Dao. Tả Thiên Y tiểu tử này trầm mê tửu sắc, chẳng làm nên trò trống gì, không ngờ hôm nay chết rồi lại có tác dụng rất lớn, cũng cho chúng ta cái cớ tấn công thành Tiêu Dao."

Tả Nhạc Chi liễm mi trầm tư, khoát tay áo: "Không được."

"Đại ca! Ai có được nàng người đó sẽ có thể kết thúc cục diện quần hùng cắt cứ này. Bây giờ thành Tiêu Dao vẫn chưa đáng sợ, coi như phế đi nó giống như bẻ gãy một tay của Hư Linh Tông, nhưng chỉ cần có nàng là có thể nhanh chóng khôi phục lại nguyên khí, đến lúc đó đừng nói là ba châu khác, ngay cả Thanh Loan tộc và Long tộc cũng không cần kiêng kị. Nhưng nếu như cứ mặc kệ như vậy, đợi thành Tiêu Dao lợi dụng nàng càng ngày càng lớn mạnh, chính là lúc Cố Vạn Bằng nuốt chửng Tả gia! Đại ca! Chuyện này không thể có nửa phần do dự!"

Tả Nhạc Chi liên tục nói: "Không, không, không—— Nếu như Cố Vạn Bằng biết chuyện này, sẽ bảo vệ Cố Phù Du chặt chẽ, sẽ không để nàng mạo hiểm ở bên ngoài, cũng sẽ không để nàng xuống hầm, suýt nữa mất mạng, để Yến Chi nhìn ra manh mối của chuyện này. Cố Vạn Bằng không có làm như vậy, cũng có nghĩa hắn vẫn chưa biết chuyện này!"

Tả Nhạc Chi chỉ tay phải, nói: "Hắn vẫn chưa biết chuyện này thì chúng ta sẽ có chỗ trống để triển khai, không kinh động những người khác, đoạt được Cố Phù Du, không cần tổn thương một binh một tốt nào. Nếu như trắng trợn cướp đoạt như lời đệ nói, cử chỉ khác thường chắc chắn sẽ làm cho các thế lực còn lại chú ý, nếu như để bọn họ nhận ra được sự tồn tại của Cố Phù Du, làm sao sẽ không có ý muốn đoạt lấy, đến lúc đó Hư Linh Tông muốn chiếm được càng khó..."

"Ý của đại ca là..."

Tả Nhạc Chi vỗ vỗ vai Tả Thanh Phong, nói: "Nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn, không để bất cứ ai can thiệp, để Tả gia độc chiếm ——"

Kỳ Lân Tủy.

Sau chuyện xảy ra dưới hầm ngầm ở Ung Sơn, Cố Phù Du dẫn đường, mọi người mang theo bá tánh Ninh thành bình yên đi ra khỏi linh quặng.

Tư Miểu biết được linh đài của Tư Cung Hầu bị thương là do Yểm Nhĩ Linh mê hoặc tâm trí, trong lòng đã có tính toán. Tất nhiên là nàng muốn ở Ninh thành luyện đan chữa thương cho Tư Cung Hầu. Bởi vì chuyện của Tả Thiên Y mà Cố Hoài Ưu phải về báo cho Cố Vạn Bằng và Cố Song Khanh biết, chỉ đành phải lưu luyến tạm biệt nàng, cùng Cố Phù Du và Chung Mị Sơ một đường trở về thành Tiêu Dao.

Vài ngày sau, ba người đến thành Tiêu Dao, Cố Phù Du một thân uể oải, Cố Hoài Ưu lo lắng về chuyện của Tả Thiên Y, Chung Mị Sơ cũng không chủ động yêu cầu gì, bởi vậy ba người chưa ở trong thành trì hoãn lâu, trực tiếp trở về phủ thành chủ.

Trở về trong phủ mới biết Cố Vạn Bằng bởi vì công việc mà đã ra ngoài, không ở trong thành, chuyện này cũng thường xảy ra.

Cố Phù Du dẫn Chung Mị Sơ đến viện của mình, bận rộn an bài sương phòng cho nàng.

Chung Mị Sơ thấy tinh thần nàng không tốt, bởi vậy bảo muốn về phòng tu luyện, để cho nàng đi nghỉ ngơi.

Cố Phù Du cũng không từ chối, trở về phòng, cởi giày, xõa tóc, nằm ngã ở trên giường, trực tiếp ngủ thϊếp đi.

Nàng thật sự mệt mỏi cực kỳ, một đao kia của Yến Chi nàng mơ mơ hồ hồ ngăn lại, chỉ cho là bởi vì trận pháp do Tư Cung Hầu thiết lập loại bỏ đi hơn một nửa uy lực của đao kia, nàng cuối cùng bị Yến Chi làm bị thương, tuy phun ra vài ngụm máu nhưng có đan dược của Tư Miểu, cũng khôi phục rất nhiều, chỉ là có chút đau, toàn thân đều đau, vừa đau vừa mệt, bởi vậy một giấc ngủ này liền ngủ đến khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau.

Khi tỉnh lại, đầu tóc rối bời còn có chút ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu, đợi khi tỉnh táo lại, biết những chuyện xảy ra cũng không phải là cảnh trong mơ, vẻ mặt không khỏi thất thần.

Bỗng nhiên dư quang nhìn về mấy chồng sách trước giường, nàng đi tới nhìn, quyển bên trên cùng vừa vặn là《 Bác Vật Chí 》.

Nàng nhớ lại tình cảnh đàm luận với Chung Mị Sơ trên con đường băng bên ngoài Nhị Châu Cung ở Tiên Lạc, mới đây đã qua mấy tháng, thế mà lại cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

Nàng cúi người cầm nó lên, lật một trang, lời tựa viết "Ba ngàn đại đạo, chưa kết luận được, làm theo bản tính, thuận theo tự nhiên, cây cỏ đá cứng đều có thể thành tiên".

Nàng nhìn thấy những lời này, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Lại lật về sau, lật đến một trang ghi chép về Long tộc.

Ghi chép vô cùng tường tận, trước đây nàng còn phải cảm thán, Thanh Đế thân là một con Thanh Loan, lại hiểu rõ Long tộc còn hơn cả Thanh Loan.

Trong sách ghi chép lại Long tộc, ra đời, bề ngoài, tập tính đều có ghi lại.

Trước kia nàng chỉ đọc sơ qua một lần, cũng không có nhọc lòng ghi nhớ, bởi vì cảm thấy cả đời này của mình cũng sẽ không có liên hệ gì với Long tộc ở Tứ Hải, ai biết được duyên phận khó dò, nàng thật đúng là gặp được một con Bạch Long.

Lần này nàng lại đọc, liền đọc rất kỹ.

Long tộc sinh ra từ thời sáng thế, cùng với Thanh Loan đều là tượng trưng của thụy thú, thống lĩnh Tứ Hải, chia làm hai nhánh Ngũ Trảo Thần Long và Cửu Trảo Kim Long, Thần Long am hiểu ngự thủy, Kim Long am hiểu ngự hỏa.

Long tộc tám trăm tuổi thành niên, ngày thành niên, nguyên thân che kín cả bầu trời.

Cố Phù Du nhìn đến tám trăm tuổi thì kinh ngạc một hồi, chẳng lẽ tuy nói Chung Mị Sơ khi làm người đã thành niên, thế nhưng ở rồng bên kia vẫn còn là hài tử!?

Nàng nhớ lại một bộ phong thái ông cụ non thường ngày của Chung Mị Sơ, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Lại nhìn xuống, thấy tập tính của Long tộc.

Tập tính của Long tộc có ba đặc điểm lớn, thế nhân ai cũng sẽ biết một chút.

Một là rồng tính da^ʍ, hai là bênh vực người mình, có thù tất báo, ba là chiếm hữu dục rất lớn.

Liên quan đến đặc điểm rồng tính da^ʍ này, Cố Phù Du trước kia hiểu rất rõ. Long tộc yêu thích sắc đẹp, sớm nắng chiều mưa, mọi người đều biết.

Nếu nói Thanh Loan là loài chim sinh ra vì tình yêu, cả một đời chỉ yêu một người, thì Long tộc chính là hoàn toàn ngược lại.

Chỉ là nàng thật sự không thể liên kết đặc điểm này với Chung Mị Sơ, bởi vì Chung Mị Sơ cử chỉ đoan trang, y phục khéo léo đến gò bó. Có đôi khi nàng hơi tùy tiện chút, coi như đều là nữ tử, sắc mặt Chung Mị Sơ cũng sẽ một lời khó nói hết né qua.

Cố Phù Du tưởng tượng cảnh tượng Chung Mị Sơ dâʍ ɭσạи trong đầu, lập tức lắc lắc đầu.

Tội lỗi tội lỗi.

Nàng cảm thấy coi như Chung Mị Sơ là rồng, cũng là một con rồng khác với tất cả mọi người.

Cố Phù Du nhìn xuống chút nữa, phía cuối trang này bất thình lình viết một dòng "xoa sừng rồng của Long tộc, được coi là cầu yêu".

Cố Phù Du: "..."

Chẳng trách lúc trước nàng chạm vào sừng rồng của sư tỷ liền bị ném xuống.

Cố Phù Du ngổn ngang, vội vàng lật một trang. Sắc mặt nàng ửng đỏ, cảm thấy có chút nóng, nắm tay làm cây quạt mà quạt gió.

Lại xem về sau, nhìn thấy Long tộc bênh vực người mình.

Long tộc có một loại kiêu ngạo khác biệt với Thanh Loan, đó là dù tộc nhân có tội cũng chỉ có bọn họ mới có thể giáo huấn, phàm là có người ức hϊếp người cùng tộc, bọn họ có thể dùng hết lực lượng toàn tộc để trả thù.

Đây chính là nguyên nhân thật sự dù cho cả người Long tộc đều là bảo bối nhưng cũng không có ai dám săn rồng. Không ai nguyện ý chọc một đám người đã điên lại còn mạnh.

Đổi một góc nhìn khác để xem, Long tộc có chút ngang ngược không có lý lẽ.

Cố Phù Du nghĩ thầm, Chung sư tỷ quả nhiên không giống Long tộc...

Tiếp tục nhìn xuống, nhìn thấy chính là chiếm hữu dục của Long tộc.

Chiếm hữu dục của Long tộc gần như là biếи ŧɦái, bọn họ có thói quen tàng trữ kho báu, đánh dấu từng món vật phẩm, chỉ vì để ngăn người khác nhúng chàm.

Ngay cả vật sống cũng sẽ bị đánh dấu.

Hàm răng của Long tộc một khi cắn xuống, dấu vết sẽ xuyên qua thân thể, khắc vào bên trên linh hồn, trở thành dấu ấn vĩnh hằng, chỉ để truyền tải một thông điệp "đồ của ta, không cho chạm vào".

Tay Cố Phù Du run lên, sách rơi xuống đất.

Tác giả có lời muốn nói:

Con dấu Long tộc, người yêu hạn định