Chương 40: Thế gian an đến song toàn pháp

Cố Phù Du che lại bả vai của mình, nhảy xuống giường cũng không mang giày, hai ba bước chạy đến trước bàn trang điểm, kéo vạt áo của mình xuống, nhìn thấy dấu răng trên vai của mình qua mặt gương.

Gương mặt nàng đỏ bừng, lấy hai tay che mặt lại, ngồi xổm trên đất, phát ra một tiếng kêu nhỏ vụn run rẩy: "A a a a a !"

Còn có tác dụng như vậy sao!

Đầu óc rối tung một lúc, mới vừa tìm về chính mình, chậm rãi bình tĩnh lại.

Nàng chỉnh đốn lại bản thân, sửa sang trang dung, ra khỏi phòng.

Lúc trước nàng sắp xếp Chung Mị Sơ ở trong viện của mình, chỗ của hai người chỉ cách một ngã rẽ.

Cố Phù Du dừng ở trước cửa phòng Chung Mị Sơ, ánh mắt đảo qua trái phải, né né tránh tránh, hai vành tai đỏ bừng, thật lâu sau, nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt, hít một hơi thật sâu, thừa thế xông lên, gõ gõ cửa.

Chờ Chung Mị Sơ đáp lại trong chốc lát, quả thật sống một ngày bằng một năm.

Không có tiếng động.

Cố Phù Du lại gõ gõ. Trong phòng im ắng. Cố Phù Du ghé lỗ tai ở trên cửa, gọi: "Chung sư tỷ?"

Cố Phù Du lui lại một bước, nhìn cánh cửa đóng chặt, nghi hoặc nói: "Không ở trong phòng sao?"

Lần đầu tiên Chung Mị Sơ đến nhà nàng, không ở trong phòng, cũng không có đi tìm nàng, có thể đi đâu chứ?

Cố Phù Du suy nghĩ một lúc, đi đến chỗ ở của Cố Hoài Ưu.

Từ chỗ của nàng đến chỗ ở của Cố Hoài Ưu phải đi qua luyện võ đường.

Khi đang đi trên đường ở bên ngoài tường rào thì nghe thấy tiếng đánh nhau, lòng sinh tò mò.

Giờ này là ai đang thi đấu?

Bước chân xoay lại, từ cửa bên hông đi vào, liếc mắt nhìn thấy hai thân ảnh một trắng một đen trên đài. Hai người đang so kiếm, kiếm chiêu lui tới, hiên ngang lẫm liệt, làm người hoa cả mắt.

Một nam oa nhi mặc cẩm bào búi tóc đứng ở dưới đài, nhảy nhót hô: "Tỷ tỷ thật lợi hại!"

Cố Phù Du đi đến, gọi: "Nghi Nhi."

Nghi Nhi quay đầu lại, thấy là nàng, vui vẻ nói: "Cô cô!"

Cậu chạy tới, nắm tay Cố Phù Du, nói: "Nương nói cô cô trở về, con muốn đi tìm người, nhưng nương không cho phép con quấy rầy người nghỉ ngơi. Cô cô, con rất nhớ người."

Cố Phù Du xoa xoa đầu của cậu, cười nói: "Cô cô cũng nhớ con."

Nghi Nhi kéo nàng đi đến bên đài, vẫy vẫy tay với Cố Phù Du, ra hiệu muốn nói nhỏ với nàng.

Cố Phù Du mỉm cười khom người, tiến đến trước mặt Nghi Nhi, hỏi: "Sao vậy?"

Nghi Nhi chỉ chỉ người trên đài, nói: "Cô cô, con nghe cha nói vị tỷ tỷ đó là bằng hữu của cô cô."

"Đúng vậy."

"Tỷ ấy thật là đẹp."

Cố Phù Du nhướng nhướng mày: "Quỷ nhỏ."

Nàng đứng lên, ôm cánh tay, nhìn đại ca nàng tranh tài với Chung Mị Sơ.

Nghi Nhi lại nói: "Lần đầu tiên con nhìn thấy có người có thể đánh lâu với cha như vậy."

Cố Song Khanh là kiếm tu, đã Nguyên Anh sơ kỳ, đối với kiếm đạo khá có tâm đắc. Tu vi của y tuy cao hơn Chung Mị Sơ nhưng hai người chỉ lấy luận bàn làm chủ, cũng không có lấy tu vi trấn áp, cho nên giao đấu có qua có lại.

Cố Phù Du nghiêng nghiêng đầu về phía Nghi Nhi, nói: "Nàng chính là đệ nhất mỹ nhân trong môn phái của cô cô."

Nghi Nhi nói: "Có thật không!"

Cố Phù Du cười nói: "Nàng nhỏ hơn cha con, nếu như nàng bằng tuổi cha con rồi, nàng sẽ còn lợi hại hơn cha con, đến lúc đó sẽ trở thành chưởng môn trong môn phái của cô cô."

Đôi mắt tròn xoe của Nghi Nhi sáng rực lên, hai bàn tay nhỏ bé nắm thành quả đấm, khát khao nói: "Ồ!"

Cố Phù Du nghiêng mắt nhìn biểu tình của Nghi Nhi, khóe mắt cong lên, ý đồ xấu nổi lên, cười nói: "Nghi Nhi, nàng có đẹp không?"

Nghi Nhi gật đầu nói: "Đẹp!"

Cố Phù Du lại hỏi: "Nàng có lợi hại không?"

"Lợi hại."

"Có muốn không?"

"Muốn."

Cố Phù Du cười khúc khích, ngẩng đầu ưỡn ngực, chống nạnh nói: "Của ta."

"Cô cô, cô cô, có thể nhường cho con không?"

"Hửm?"

"Sau này con lớn lên, muốn cưới tỷ ấy làm tân nương tử."

"Không được."

"Tại sao không được?"

Cố Phù Du ngồi xổm xuống, nhéo gương mặt của cậu: "Bởi vì nàng là của cô cô, phải luôn ở bên cạnh cô cô."

Con ngươi của Nghi Nhi đảo một vòng, hỏi: "Tỷ ấy là tân nương tử của cô cô sao?"

"A." Ngũ quan của Cố Phù Du quắn lại một chỗ, bị người hỏi, nàng mới phát hiện quan hệ giữa nàng và Chung Mị Sơ thế nhưng khó có thể nói rõ trong dăm ba câu: "Không phải. Nhưng quan hệ giữa nàng và cô cô còn mật thiết hơn cả phu thê. Nói con cũng không hiểu."

Tiểu hài tử lúc nào cũng nhiều vấn đề, Nghi Nhi không hiểu hỏi: "Nếu không phải là tân nương tử của cô cô, vì sao tỷ ấy phải luôn ở bên cạnh cô cô?"

Tuy là đồng ngôn vô kỵ [1], nhưng lại nói trúng tâm sự của Cố Phù Du.

[1] Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ

Nàng chợt ngẩn ra, nhìn về phía Chung Mị Sơ.

Linh lực trên đài xao động, gió thổi lên cuốn lấy tóc bên trán nàng. Cố Phù Du trở nên hoảng hốt.

Đúng vậy, chưởng môn và Lục Hạc trưởng lão đang tìm kiếm biện pháp giải trừ khế ước linh thú, khế ước kia cuối cùng cũng sẽ được giải trừ.

Đến lúc đó sẽ không phải có hô tất ứng, như hình với bóng.

Nàng đang xuất thần, hai người trên đài đã phân thắng bại. Chung Mị Sơ thua một chiêu.

Cố Song Khanh thu kiếm, cười nói: "Sớm đã nghe tài danh của Chung cô nương, hôm nay tranh tài một phen, quả nhiên không uổng, vui sướиɠ."

Chung Mị Sơ nói: "Vụng kỹ, chê cười rồi."

Cố Song Khanh cười sảng khoái nói: "Chung cô nương quá khiêm tốn, chỉ là ta ỷ vào hơn ngươi một trăm năm kiến thức mới thắng một chiêu. Ta nghĩ chẳng bao lâu nữa, người thua chính là ta."

Khóe miệng Cố Phù Du rũ xuống: "Ca ca, Chung sư tỷ là khách của ta, nào có ai đãi khách như huynh, sáng sớm lôi kéo người ta so kiếm đấu pháp."

"A Man." Cố Song Khanh nhảy xuống luận võ đài, nâng mặt nàng nhìn xem, cười nói: "Để đại ca nhìn xem, thời gian ở Huyền Diệu Môn gầy hay béo?"

Cố Phù Du kéo tay y ra, giả vờ ghét bỏ nói: "Cả người toàn là mùi mồ hôi, đừng chạm vào ta."

Cố Song Khanh một thân y phục lam sắc, mi dài, đôi mắt như sao, vô cùng tuấn tú.

Lúc Cố Vạn Bằng đi vắng, luôn luôn là y quản lý sự vụ trong thành, có thể xưng là văn võ song toàn. Y hiếm khi có khí chất của người tri thức, hai huynh muội cùng huyết thống, miệng cười cởi mở: "Cha vẫn luôn nói Chung cô nương nội ngoại song tu, kiếm pháp xuất chúng, nhắc nhở đại ca không thể lười biếng tu luyện. Không ngờ hôm nay Chung cô nương đến làm khách ở thành Tiêu Dao, bản tôn giáng lâm, đại ca cũng là thấy hàng là sáng mắt, mới muốn luận bàn với nàng một phen."

Cố Song Khanh nắm hai vai Cố Phù Du, nhìn về phía mặt trời: "Hơn nữa, bây giờ cũng không phải sáng sớm, mặt trời đã lên cao rồi tam cô nương ạ. Ta cũng rất muốn bẩm báo với muội, mời Chung cô nương đến đây, nhưng muội một ngủ không dậy nổi. Ta cũng chưa từng gặp Chung cô nương, chỉ phải cầu khẩn Hoài Ưu dẫn ta đến gặp mặt, vốn muốn đánh thức muội ra tiếp khách, nhưng Chung cô nương người ta nói không cần quấy rầy muội."

Chung Mị Sơ lẳng lặng đứng ở trên đài, nhìn hai huynh muội nàng, cốt nhục tình thâm, trong lòng dâng lên một cảm giác cô đơn.

Hai huynh muội đang nói chuyện. Một nữ tử người mặc tuyết thanh áo nhẹ đi ra, lông mày lá liễu, đôi mắt sáng trong, ý cười dịu dàng, trong tay cầm hai chiếc khăn tay, một chiếc đưa cho Cố Song Khanh, một chiếc đưa cho Chung Mị Sơ.

Nghi Nhi chạy tới ôm nàng, gọi: "Nương."

Cố Phù Du gọi: "Tẩu tẩu."

Cố Song Khanh lau mồ hôi, nói: "Thạch Thanh, nàng đi phân phó người sau bếp làm một chút cháo đi, A Man mới dậy, còn chưa dùng cơm."

Lục Thạch Thanh nói: "Được."

Từ khóe mắt, Cố Phù Du ngắm nhìn Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ chuẩn bị lau mồ hôi, tay hơi động, dây cột tóc lập tức lỏng ra, hẳn là khi tranh tài bị kiếm khí của Cố Song Khanh đánh gãy, tóc đen rối tung xõa xuống.

Đôi tai trắng như tuyết của Chung Mị Sơ đặc biệt nổi bật trên mái tóc đen, mặc dù chỉ chợt lóe lên rồi đã bị che giấu đi nhưng Cố Phù Du vẫn phát hiện ra.

Cố Phù Du vội vàng xua tay với Lục Thạch Thanh, nói: "Tẩu tẩu, không vội, ta không đói bụng."

Cố Phù Du bước vài bước lên luyện võ đài, xoay người nàng lại trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Chung Mị Sơ, nói với Cố Song Khanh: "Ca ca, ta chợt nhớ ra có việc tìm sư tỷ, ta mang sư tỷ đi trước."

"Này..."

Nửa người Cố Phù Du che khuất Chung Mị Sơ, đẩy Chung Mị Sơ vội vàng đi. Cố Song Khanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Nha đầu này."

Khuôn mặt Lục Thạch Thanh mang theo vẻ lo lắng, nói: "Song Khanh, chuyện của Tả Thiên Y mà nhị đệ nói hôm qua..."

"Tuy rằng chuyện này A Man biết rõ nhất, nhưng đối với muội ấy cũng không phải là một hồi ức đẹp gì." Cố Song Khanh cau mày thở dài: "Ta đã dùng Hoa Mai Sứ truyền tin cho cha, chí ít trước khi cha trở về đừng nhắc đến chuyện này, để muội ấy và Chung cô nương chơi vui mấy ngày đi."

Cố Phù Du đẩy Chung Mị Sơ đi thẳng đến xuống dưới núi đá trong hoa viên, nhìn xung quanh không thấy ai mới chỉ chỉ lỗ tai mình, nói: "Chung sư tỷ, lỗ tai."

Chung Mị Sơ theo bản năng đưa tay che lại. Cố Phù Du nhàn nhạt cười, nói: "Ca ca bọn họ hẳn là chưa nhìn thấy."

Sau khi tóc Chung Mị Sơ xõa xuống, lỗ tai ở dưới tóc như ẩn như hiện. Lỗ tai của nàng không giống với người thường, đỉnh không mượt mà, tựa như tai thú, nhọn nhọn.

Cố Phù Du nghĩ thầm, giống như Thanh Loan sau khi hóa hình đuôi mắt sẽ lưu lại một vệt màu đỏ diễm lệ, có lẽ lỗ tai Long tộc sau khi hóa hình cũng không giống bình thường.

Khó trách Chung Mị Sơ vẫn luôn che nửa lỗ tai ở dưới tóc.

Cố Phù Du thấy Chung Mị Sơ một lúc không có động tác, bừng tỉnh nghĩ rằng dây buộc tóc của Chung Mị Sơ đã đứt, trên người không có cái gì để buộc tóc.

Nàng tìm tìm trong túi trữ vật, lấy ra một sợi dây buộc tóc, nói: "Sư tỷ, nếu như tỷ không chê thì trước dùng cái này của ta đi."

Chung Mị Sơ nhẹ giọng đáp: "Ừm."

Cố Phù Du thuận theo tự nhiên muốn thay nàng buộc tóc. Tóc của Chung Mị Sơ giống như lụa, trượt qua giữa các ngón tay, mang theo một hương thơm.

Cố Phù Du thay nàng vén tóc ở thái dương thì không cẩn thận chạm vào lỗ tai nàng.

"Ưʍ..." Chung Mị Sơ ngâm khẽ một tiếng, thân thể run lên, nhanh chóng quay đầu đi.

Tóc mà Cố Phù Du nhẹ nhàng cầm ở trên tay toàn bộ trượt ra ngoài: "Chung sư tỷ?"

Chung Mị Sơ liếc xéo nàng, khuôn mặt và vành tai hơi lộ ra nhuộm lấy ửng hồng, đôi mắt gợn sóng như một con suối trong, khiến cho vẻ mặt này giống như phẫn uất cùng oán giận.

Cố Phù Du: "..."

Gương mặt Cố Phù Du nóng lên, đưa dây buộc tóc cho Chung Mị Sơ, nói: "Chung, Chung sư tỷ, tỷ tự buộc đi."

Chung Mị Sơ cầm dây buộc tóc, buộc chặt tóc, hỏi: "Ngươi tìm ta có việc gì?"

Cố Phù Du nắm lấy tay của mình: "Cái gì?"

"Lúc nãy, ngươi nói với ca ca của ngươi rằng tìm ta có việc."

"Hả, ờ, đúng. Tỷ xem, ta đưa tỷ đến thành Tiêu Dao để du ngoạn mà, hôm qua quá mệt mỏi, không thể dẫn tỷ vào trong thành xem đã trực tiếp trở về." Cố Phù Du cười nói: "Hiện tại có muốn đi ra ngoài dạo một vòng không, xem qua phong tục tập quán của thành Tiêu Dao chúng ta."

Cố Phù Du chờ một lúc, chờ được một câu của Chung Mị Sơ: "Được."

Hai người đi đến trong thành. Một phương khí hậu dưỡng một phương người, quả thật như Cố Phù Du từng nói, phong tình nơi đây rất độc đáo.

Người trong thành có một tinh thần phấn chấn. Trong thành rất náo nhiệt, đi ở trên đường có thể cảm nhận được một cảm giác bình yên, ánh nắng chiếu lên người thật ấm áp.

Tựa như thời gian yêu tha thiết nơi đây, ở nơi đây bước đi thật chậm.

Chung Mị Sơ đi theo Cố Phù Du dạo quanh mấy địa phương có tiếng trong thành, nơi đi qua, bá tánh nhìn thấy Cố Phù Du đều vô cùng nhiệt tình.

Khi sắp trở về phủ thành chủ, gặp được một nhóm ngư dân, đại hán dẫn đầu đi chân đất đội đấu bồng chạy tới, cười nói: "Tam tiểu thư, trở về lúc nào thế."

Cố Phù Du cười nói: "Hôm qua."

Đại hán nhấc giỏ cá trong tay lên, cười nói: "Ngày hôm nay bắt được một chút điêu tử, tam tiểu thư lấy mấy con chứ?"

Cố Phù Du cũng không khước từ: "Ừm."

"Tứ Nha Tử, lấy cái giỏ tre lại đây."

Một người thiếu niên cầm giỏ tre, đại hán đổ cá điêu tử trong giỏ ra, đưa cho Cố Phù Du.

Cố Phù Du nhận lấy nói cảm ơn. Đại hán cười hì hì nói này có là gì đâu, rồi về với trong nhóm ngư dân, cùng nhau rời đi.

Chung Mị Sơ chưa từng ăn ngũ cốc nhân gian, tri thức trên sách tuy rộng rãi nhưng cũng không phải cái gì cũng có. Nàng nhìn hồi lâu, hỏi: "Điêu tử, là gì?"

Cố Phù Du cười khẽ hai tiếng, đưa giỏ tre tới trước mặt Chung Mị Sơ, nói: "Đây."

"Chính là cá tuế trắng trên thế gian, điêu tử là tục ngữ của thành Tiêu Dao."

Chung Mị Sơ nói: "Bá tánh trong thành dường như rất..."

Chung Mị Sơ cân nhắc về cách dùng từ, nói: "Kính yêu ngươi."

Cố Phù Du chắp hai tay sau lưng, xách theo giỏ tre, nhìn Chung Mị Sơ cười nói: "Bọn họ không phải kính yêu ta, là kính yêu cha ta."

Chung Mị Sơ nhìn chằm chằm vào nàng, nói: "Ngươi cũng rất kính yêu y, tại sao lúc nào nói chuyện với y cũng như nước với lửa."

Cố Phù Du lui về sau một bước, đứng ở trên bậc thang trước phủ thành chủ, cao hơn Chung Mị Sơ nửa đầu. Nàng nhăn mũi, nói: "Ta là kính yêu hắn, khâm phục hắn. Hắn có cách trị thành, đích thân làm mọi việc, bá tánh an cư lạc nghiệp, không dám nói mười phần mười, nhưng ít nhất có tám phần mười lãnh thổ thành Tiêu Dao kính phục hắn, hắn là một thành chủ tốt. Ta cũng vì mình có một phụ thân như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo."

"Nhưng hắn không phải một người cha tốt." Cố Phù Du vươn một bàn tay ra, nói: "Từ nhỏ đến lớn, những ngày hắn có thể ở bên cạnh ta, có thể đếm được trên đầu ngón tay."

"Chuyện... khó song toàn thôi."

Cố Phù Du nhún vai, cười nói: "Khó song toàn sao? Đúng vậy."

Cố Phù Du đối mặt với hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu vào khiến nàng nheo mắt lại, nàng nói: "Cho nên ta cảm thấy người muốn làm chuyện lớn, tốt nhất vẫn nên là người cô đơn, không có vướng bận, đối với ai cũng tốt."

"Những lời này của ngươi quá cực đoan." Chung Mị Sơ nhớ tới những lời mà Cố Phù Du khóc lóc kể lể với mình ở thành Vạn Thông, cho rằng nàng không được phụ thân lý giải, cũng không phải tất cả đều do Cố Vạn Bằng phiến diện, có lẽ bởi vì không biết, làm cha con hai người có ngăn cách. Một chút không hiểu, dẫn tới một người không muốn nhiều lời, một người không muốn nói rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình, người kia thì càng không thể nào hiểu rõ nữ nhi, cuối cùng khác biệt cũng càng lúc càng lớn.

Không hiểu sao, Chung Mị Sơ nhìn thấy cảnh tượng hai huynh muội nàng thân ái, vì Cố Phù Du cùng phụ thân nàng xa cách mà sinh ra lòng thương tiếc, lúc này không khỏi khuyên giải: "Ngươi nên bình tâm tĩnh khí nói chuyện với phụ thân ngươi."

Cố Phù Du mím khóe miệng, nhìn sắc trời: "Nói chuyện cái gì, hàn huyên lại có thể thế nào, ta với hắn cũng sẽ cứ như vậy."

"Có lẽ sẽ không có rất nhiều ngăn cách. Là ngươi không muốn chủ động thôi."

Cố Phù Du đỡ trán, bỗng nhiên có mấy phần thiếu kiên nhẫn. Kỳ thật về chuyện của cha nương nàng, hai nàng đã tranh luận một lần, lần đó tan rã trong không vui, Cố Phù Du biết nàng và mình có cái nhìn khác nhau, nhưng làm cho nàng cảm thấy buồn cười chính là, rõ ràng tình cảnh của Chung Mị Sơ cũng không kém nàng là bao.

Cố Phù Du nói: "Chung sư tỷ, chính tỷ có thể chủ động tìm Vân Nhiễm Huyền Tôn trò chuyện sao, hỏi nàng tại sao không cho phép tỷ gọi nàng là nương thân?"

Mê cục, từ xưa đến nay đều là người ngoài cuộc tỉnh táo.

Ngay lập tức, sắc mặt Chung Mị Sơ trở nên rất kém, hơi hơi cúi đầu, không nhiều lời nữa.

Cố Phù Du thấy thế, biết mình lại mạo phạm nàng, nhưng nhất thời không xuống đài được, cũng không muốn xuống đài, có đôi khi nàng muốn ở một vài địa phương mà ngang ngược: "Chung sư tỷ, ngăn cách sở dĩ là ngăn cách cũng bởi vì nó không phải dăm ba câu là có thể hóa giải, có thể nói mấy câu thì sẽ tan biến, nếu vậy thì đã không phải là ngăn cách."