Chương 7.

Khí chất của gã tóc đỏ rất bá đạo, dung mạo đẹp trai xuất chúng, ngay cả ở trong đám đông, người ta chỉ cần nhìn thoáng qua cũng chú ý tới gã.

Cho dù vậy, Tần Xuyên cũng không bị ảnh hưởng, anh tùy ý nhìn thoáng qua, vẻ mặt không thay đổi, vẫn ngồi ở trước bàn không chút biểu cảm.

“Thật ra ba người có thể chơi như thế này...”

Tony vừa đặt bài poker lên bàn, ngay lập tức một ở bên cạnh có người đàn ông da đen cường tráng cơ bắp dẫn theo hai người đi tới, lớn tiếng nói với đám người Tần Xuyên:

"Ê, thằng kia, tao thích chỗ này rồi, tụi mày tránh ra cho tao!"

"Được rồi.... được rồi!"

Giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, Tony đưa tay đẩy cặp kính dày cộm trên mặt lên sau đó nhanh chóng cất bộ bài trên bàn đi.

Tần Xuyên dựa vào trực giác quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt xem kịch vui của gã tóc đỏ bắt mắt đang nhìn mình đầy khıêυ khí©h.

- Đợi đã.

Thần sắc Tần Xuyên bất động bình tĩnh đưa tay ra đè lại tay Tony, ra hiệu cho hắn không cần sợ hãi.

Tony nhanh chóng thì thầm:

"Tần Xuyên, Will là người của Scatto mà gã là đại ca của nhà tù Bismarck, mọi người bên này không dám trêu chọc gã... "

Tony còn chưa nói xong, Tần Xuyên đã đứng lên, hờ hững đối diện với Will to con.

- Mẹ nó. Lỗ tai mày điếc à? Tao bảo mày tránh ra.

Nói xong, Will cao to cường tráng vươn tay đẩy Tần Xuyên một chút, anh bị đẩy lui về phía sau một bước, môi anh hơi cong lên mang theo sung sướиɠ.

Anh trời sinh là phần tử bạo lực, từ lúc còn rất nhỏ.

Chỉ có người thích bạo lực mới chân chính đánh giỏi quyền anh, dù sao đây không phải là cái nghề phổ độ chúng sinh.

Đã mấy ngày không rèn luyện cộng thêm bị tên biếи ŧɦái Lorraine dâʍ ɭσạи...

Tần Xuyên mím môi, cúi đầu cười hai tiếng.

Anh khát vọng có người tìm mình khıêυ khí©h, tốt nhất càng bạo lực càng tốt, khi anh đập nát đầu nát xương hắn mới không nương tay.

Tần Xuyên siết chặt nắm tay, tiếng rắc xương truyền đến từ kẽ các ngón tay, hầu kết nhấp nhô lên xuống.

Đến đây đi… Đến đây đi...

Tần Xuyên kêu gọi dưới đáy lòng, ánh mắt mang theo khıêυ khí©h cùng khinh thường.

Vẻ mặt miệt thị đủ để chọc giận bất cứ gã đàn ông nào.

Will mở trừng hai mắt dường như bị vẻ mặt lạnh lẽo của Tần Xuyên dọa bất ngờ, hắn há miệng thở dốc nói không ra lời.

Trên quảng trường, các phạm nhân nhanh chóng tụ tập lại đây, bọn họ như con cá mập ở trong biển sâu bao la vẫn ngửi được mùi máu tươi một cách chuẩn xác trước tiên.

Đây là bản tính âm u, cho dù sống kiếp lao ngục dài lâu cũng tuyệt đối không phai mờ ham mê này, khiến bọn họ như hoa quả bị che phủ chậm rãi lên men đến khi hư thối trở thành men say thơm nồng thuần khiết khiến người ta si mê.

- Tần Xuyên...

Tony căng thẳng kéo kéo mép áo đồ tù củaTần Xuyên.

Ánh mắt bốn phía nhìn chăm chăm khiến hắn, e ngại bởi vì thân thể yếu đuối nên luôn nhận hết ức hϊếp.

Hắn sợ hãi trở thành tiêu điểm của bất cứ ai, bởi vì nơi này gần như không có ai gầy yếu hơn hắn, bất cứ lúc nào bọn họ cũng ức hϊếp hắn.

Tony thầm nghĩ muốn biến thành không khí càng lặng lẽ càng gần không tồn tại càng tốt, không để ai nhận ra cảm xúc của hắn.

Nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng thần tượng Tần Xuyên bị ức hϊếp ở đây.

Hắn không giúp được anh nên không ngừng nhắc nhở anh.

Tần Xuyên quay đầu vươn tay vỗ vỗ đầu Tony.

Sau đó xoay người tiếp tục đối diện với Will.

- Đĩ mẹ. Nói đi chứ.

Rốt cuộc Will chịu không nổi không ngờ thằng mới tới hoàn toàn không sợ hãi mình với lại còn gan dạ đối diện với mình.

Will giơ lên nắm đấm đen tuyền như cái chày gỗ đánh vào Tần Xuyên.

Tần Xuyên cười nhạt đột ngột bắt lấy cánh tay tráng kiện của Will rồi thoải mái dễ dàng mượn lực bẻ quặp cánh tay hắn ra phía sau.

- A.... Mẹ kiếp. A...

Đầu tiên Will đau đến đến mức kêu thảm thiết rồi mắng to dần sau đó bị Tần Xuyên giơ chân lên đá lăn ra đất.

- Chết tiệt.. Uhm...

Will nằm trên đất còn chưa đứng lên, Tần Xuyên nhanh chóng lao tới cưỡi ở trên lưng Will, giơ nắm đấm lên cao.

- Bốp bốp bốp...

Tần Xuyên ra sức đánh vào mặt hắn không nương tay, cũng không ngơi tay.

Lực cánh tay của anh lớn vô cùng khiến người thường khó mà chịu nổi, hai má Will ngay lập tức nát bét nhầy nhụa máu.

Bởi vì Tần Xuyên phát tiết bằng tấn công nên ý thức của Will nhanh chóng mơ hồ, miệng không ngừng hộc máu tươi ra ngoài, có một chút phun lên mặt anh.

- A a a......

Bốn phía vang lên tiếng vui đùa ầm ĩ và vỗ tay reo hò kêu hay của vòng tròn đám người.

- Gϊếŧ nó đi....Gϊếŧ nó đi.....

- Dừng tay. Dừng tay.

Thấy đám người trong quảng trường vây lại ồn ào, quản giáo ngay lập tức vọt lại đây giữ trật tự.

Sau khi đuổi đám người đi, quản giáo mới nhìn thấy hai tay Tần Xuyên dính máu đứng bên cạnh Will, chân anh hung hăng đá cái người cao to gần như đã không ồn tri giác.

Đầu tiên quản giáo sửng sốt sau đó nhanh chóng đi tới, cầm lấy dùi cui đánh lên người Tần Xuyên.

- Dám đυ.ng đến tôi thử xem.

Tần Xuyên cầm lấy dùi cui bị rớt của một quản giáo, hai tay dùng sức bẻ thành hai đoạn khiến tất cả mọi người ngừng lại.

Anh vươn tay đẩy quản giáo đứng bên cạnh ra, đi xuyên qua đám người tới mọt chỗ khác của quảng trường.

- Tôi tên là Tần Xuyên.

Tần Xuyên quay đầu nói với gã tóc đỏ, gần như đôi mắt người nọ không hề chớp. Từ đầu tới đuôi nhìn chằm chằm mọi hành động của anh.

- Tao biết.

- Tao tên là Scatto.

Môi gã tóc đỏ khẽ mấp máy nhưng mặt vẫn thản nhiên.

Tần Xuyên xoay người tìm được một chỗ trống xa xa, ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ.