Chương 12: Thịnh Yến Nɧu͙© ɖu͙© (1)

Tô Nguyễn cả đời cũng không thể tưởng tượng được trên đời lại tồn tại một bữa tiệc như vậy.

Đúng là có yến tiệc linh đình, rượu vang đỏ không chỉ lắc lư trong ly rượu mà còn được rưới lên bộ ngực trắng nõn của người phụ nữ như một như một cách thức tăng hưng phấn, quả thực có một máy hát đang chơi bản nhạc vĩ cầm êm dịu, nhưng từ lâu đã bị lu mờ bởi tiếng rêи ɾỉ của đàn ông và phụ nữ quấn lấy nhau.

Nam nam nữ nữ đều ăn mặc sặc sỡ—nhưng những bộ quần áo đẹp nằm rải rác khắp nơi, đã sớm bị người ta lãng quên. Vô số cặp nam nữ làʍ t̠ìиɦ điên cuồng trong sảnh tiệc lộng lẫy này. Trên sân khấu, ghế sô pha, các góc tường, ghế ăn, thậm chí cả bàn bánh ngọt, thân thể nam nữ tứ chi giao thoa vào nhau, giống như một màn biểu diễn tɧác ɭoạи của lũ man di.

Tô Nguyễn cảm thấy có vẻ như bản thân đã đến một ổ bán da^ʍ, bọn họ không quản ngày đêm tụ tập lại nơi này làʍ t̠ìиɦ. Nếu mọi thứ ở đây bị người ta mật báo và tiếng chuông cảnh báo vang lên, hẳn sẽ có một đám thân hình trần trụi ôm đầu, tê dại mất lý trí hoặc kích động ngồi xổm bên tường, chờ cảnh sát thẩm vấn và bắt đi.

Cô đương nhiên hiểu rõ, người ở đây hoặc đều không phú thì quý, lấy địa chỉ bí mật cùng sự bảo vệ nghiêm ngặt, chắc hẳn đây nhất định là nơi ăn chơi trác táng, không bị pháp luật ràng buộc, càng không phải là nơi cô có thể tùy tiện bình phẩm.

Tô Nguyễn muốn rời đi, nhưng cô vẫn muốn gặp Tần Trưng Thu một lần. Bởi vì cô vẫn không hiểu tại sao hắn lại gọi cô đến nơi này. Đến đây làm cái gì? Đến dàn dựng một bộ phim AV ngoài đời thực với mọi người sao? Nhưng Tần Trưng Thu là một người thích sạch sẽ, hắn sẽ cho phép làm một cuộc ân ái ở một nơi tục tĩu tình sắc, nơi đầy rẫy hơi thở da^ʍ uế này sao?

Tô Nguyễn bỗng nhiên rùng mình một cái, nói thật đến bây giờ cô cũng chưa xác định được. Nói không chừng làʍ t̠ìиɦ tập thể giữa ban ngày ban mặt, là trò chơi mới mà Tần Trưng Thu muốn theo đuổi sự mới mẻ và phấn khích.

“Đưa tôi đi gặp Tần Trưng Thu.” Tô Nguyễn nói với nhân viên phục vụ, cô cố gắng dùng âm điệu bình tĩnh nhất để nói, nhưng giọng nói vẫn không thể che giấu sự run rẩy.

Người phục vụ lễ phép lắc đầu, “Tần Trưng Thu tiên sinh yêu cầu cô tới đây xem hoàn chỉnh những khoảnh khắc hoan ái.”

“...” Trong lòng Tô Nguyễn run lên. Cô thậm chí có thể nghi ngờ một cách hợp lý rằng Tần Trưng Thu đang theo dõi cô ở đâu đó vào lúc này, hoặc là đang xem cô như một trò đùa?

Ánh mắt Tô Nguyễn di chuyển, nhìn một vòng xung quhắn phòng tiệc. Cô không dám ngồi trên sô pha, sợ đυ.ng phải chuyện tốt của người khác, cô chỉ có thể tìm một góc xó xỉnh không có ai để dựa vào. Hơn nữa trong thâm tâm cô rất sợ gặp phải loại chuyện có thể bị người khác tùy tiện bắt đi như vừa rồi, ánh mắt luôn dán chặt vào người phục vụ, ít nhất còn có người ở đây có thể bảo vệ cô chu toàn.

“Tô Nguyễn tiểu thư yên tâm, nơi này sẽ không có người dám đυ.ng tới cô.”

Khi Tô Nguyễn nghe thấy lời đảm bảo, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cô nhìn về phía trước, ở đó là một chiếc ghế sô pha nhỏ bằng da, lúc này đã xuất hiện một cặp đôi thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang sờ mó đυ.ng chạm.

Đôi nam nữ căn bản không chú ý tới ánh mắt của Tô Nguyễn, hay nói cách khác, mọi người ở đây đều đã quen với sự hiện diện của người khác, ánh mắt soi mói có lẽ càng khiến bọn họ hưng phấn hơn. Tại thời điểm này, đôi nam nữ kia đang hả hê làʍ t̠ìиɦ.

Người đàn ông thân hình khá gầy với tóc mái che phủ lông mày. Người phụ nữ dưới thân hắn ta có làn da trắng mịn non mền, vóc người nhỏ nhắn tinh tế. Cảm giác hình thể đàn ông ốm yếu như vậy mà cũng có thể ép cho người phụ nữ thở không ra hơi. Nhưng phụ nữ cũng rất cởi mở, chủ động đưa lên môi thơm. Nhìn từ góc độ của Tô Nguyễn, có thể thấy nước bọt tương liên, khi thở, đôi môi của họ sẽ tách ra, kéo theo một đường chỉ bạc tục tĩu.

Miệng người đàn ông chậm rãi di chuyển xuống dứoi, mυ"ŧ lấy làn da của người phụ nữ, cắn rất dùng lực, rất nhanh trên người người phụ nữ để lại những vết tím loang lổ. Hắn ta cắn vào cổ, rồi thân mật ngậm lấy nhũ hoa của người phụ nữ một cách thích thú. Dùng tay bóp lấy phần vυ" còn lại mà dùng sức nhào lặn. Ngực của phụ nữ rất mềm, nhưng hơi nhỏ, một bàn tay hoàn toàn có thể che lấp. Hắn ta nhéo một hồi, đại khái là cảm thấy chưa đủ kí©h thí©ɧ, động tác trên tay không ngừng, nhưng miệng có chút chán ghét nói: “Mẹ kiếp, ngực nhỏ như vậy, nằm xuống liền xẹp xuống như cái sân bay, bóp chả có cảm giác.”