Chương 11: Xin hỏi, tôi có thể mời cô quan hệ tìиɧ ɖu͙© được không?

Khi Tô Nguyễn nghe được Tần Trưng Thu đồng ý để cô đi, vẻ mặt đáng thương lập tức thu lại, nụ cười trở nên rực rỡ như hoa hướng dương.

Có điều cô vẫn sợ kim chủ ba ba quay đầu đổi ý, dù sao tâm tình của Tần Trưng Thu thật sự khó lường, giống như mưa tháng sáu nói thay đổi liền thay đổi.

Tô Nguyễn vội vàng cầm túi xách đi ra ngoài, ấn thang máy.

Khi xuống lầu, cô vẫn cẩn thận chỉnh đốn lại đầu tóc, quần áo, cố gắng tỏ ra tự tin ung dung, tự nhiên phóng khoáng, nhất định phải khiến cho kim chủ ba ba vừa nhìn đã mê mẩn, cảm thấy mang cô đến đó là một quyết định cực kỳ đúng đắn.

Một chiếc Bentley màu đen đậu dưới lầu, người trong xe không có mở cửa, Tô Nguyễn ưu nhã đi tới, hơi lấy tay che ngực, khom người, nhẹ nhàng gõ cửa sổ.

He he, động tác cúi người này Tô Nguyễn mất công cẩn thận thiết kế ra, từ góc độ này, khuôn mặt của cô sẽ trông nhỏ nhắn và thanh tú hơn, đồng thời làm nổi bật đôi lông mày và đôi mắt quyến rũ.

Hẳn là lúc này kim chủ ba ba đang ngồi ở ghế sau xe, cô vui vẻ nghĩ, hay là hắn tự lái xe đến đón cô?

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xa lạ. Tô Nguyễn theo bản năng nhìn vào bên trong, ghế sau cũng trống không.

“Xin hỏi, là tiểu thư Tô Nguyễn sao?” Tài xế lễ phép hỏi.

Còn cho rằng hắn sẽ đích thân đến đón cô, Tô Nguyễn bất giác bĩu môi.

“Ừ.” Tô Nguyễn đáp nhẹ, đồng thời mở cửa xe ngoan ngoãn ngồi xuống.

Xe bắt đầu chậm rãi chuyển bánh, thời gian di chuyển trên đường có hơi lâu. Còn vừa hay gặp phải giờ cao điểm khi mọi người tan ca, xe bị kẹt cứng giữa biển người ùn tắc, xe sang cỡ nào giờ cũng chỉ có thể chen vào làn đường hẹp như hộp cá mòi.

Tô Nguyễn chống tay lên cửa sổ, lúc đầu cô còn có tâm trí tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hoặc là nhìn theo tài xế để chú ý tình hình lái xe phía trước, nhưng chỉ một lúc liền nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.

Không biết bao lâu sau, bên tai vang lên giọng nói của tài xế.

“Tiểu thư Tô Nguyễn, chúng ta đến rồi.”

Tô Nguyễn giật mình một cái, đầu óc mơ màng lập tức tỉnh lại, cô dụi dụi mắt, mở to hai mắt nhìn mọi thứ lướt qua bên ngoài xe.

Đây trông giống như một trang viên tư nhân, đập vào mắt là một đài phun nước khổng lồ, trên đó có những bức tượng La Mã cổ đại mạ vàng sừng sững uy nghiêm. Xung quanh được bao phủ bởi sân vườn rộng và cây cối xanh tươi, cắt tỉa gọn gàng, đồng bộ toát lên vẻ trang trọng và khí phái.

Xe của bọn họ đi qua chiếc cổng sắt chạm trổ hoa lệ, trước mắt hiện ra một con đường rộng rãi, xe chạy thẳng vào trong.

Thật xa hoa! Tô Nguyễn lại bắt đầu điên cuồng liên tưởng, chẳng lẽ là loại yến hội cao cấp sao? Mọi người đều xúng xính trong những bộ quần áo rực rỡ, ăn uống linh đình, thứ chất lỏng hơi say sóng sánh của ly vang đỏ, cùng với tiếng nhạc du dương của nghệ sĩ violon. Tiếp đó Tần Trưng Thu mặc một bộ âu phục chỉnh tề, khi nhìn thấy cô đi về phía mình, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, là ánh mắt tán thưởng cực độ của người đàn ông đối với người phụ nữ, lúc đó cô và hắn chính là tiêu điểm của toàn bộ hội trường...

Dừng dừng dừng! Bộ não Tô Nguyễn kịp thời phanh lại, đi quá xa rồi, lại tiếp tục nghĩ thì có tám trăm con ngựa cũng không cách nào kéo lại được! Càng nghĩ càng thái quá...

Lúc này, xe dừng ở cuối đường. Trước mặt cô là một biệt thự đẹp đẽ và khí thế gần như có thể được gọi là cung điện.

Người phục vụ mặc đồng phục đen trắng đi tới, dẫn Tô Nguyễn xuống xe, động tác rất nhã nhặn, dường như ngày thường đã được huấn luyện kỹ càng.

Người tài xế cũng xuống theo, đi tới gần người phục vụ nói nhỏ vào tai cậu ta điều gì đó. Thanh âm quá nhỏ, cho dù Tô Nguyễn căng lỗ tai, cũng nghe không rõ.

Người phục vụ hướng về phía Tô Nguyễn hơi cúi đầu, “Xin chào, tiểu thư Tô Nguyễn, mời đi theo tôi.” Cậu ta nghiêng người dẫn Tô Nguyễn đi vào.

Đây là một hành lang dài, ánh đèn rất mờ, hầu như không thể nhìn rõ người. Cứ cách vài mét sẽ có một người phục vụ mặc quần áo giống nhau đứng chờ. Hành lang tổng thể trang trí lộng lẫy rực rỡ, trên tường treo những bức tranh nổi tiếng cùng các loại đồ gốm sứ chạm trổ tinh tế, nhưng không biết vì sao, Tô Nguyễn nhạy cảm ngửi được một ít mùi vị khác thường phiêu tán trong không khí.

... Thứ mùi dâʍ ɖu͙©? Tô Nguyễn có chút bối rối. Hơn nữa, các bữa tiệc đều được tổ chức bí mật như vậy sao?

Tốt hơn là cô nên ngoan ngoãn đi theo người phục vụ, cậu ta hẳn là đang đưa cô đến chỗ Tần Trưng Thu.

Người phục vụ dẫn đường, Tô Nguyễn một mực cúi đầu đi theo sau, giày cao gót giẫm trên thảm mềm có chút yếu ớt, cô phải tập trung toàn lực đi trên mặt đất mới không bị ngã.

Đột nhiên, vòng eo thon thả của cô bị một người nào đó giữ lấy, người đó thở hồng hộc, kèm theo mùi nước hoa nồng nặc, đó là một người đàn ông to lớn.

“?!” Tô Nguyễn sợ tới mức há hốc mồm, theo bản năng dùng chân đá vào chỗ trọng yếu của người đàn ông, nhưng mà đối phương hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, một đôi bàn tay to trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của cô, thuận tay mò lên phía trên, chạm vào làn da đùi mềm mại của Tô Nguyễn.

Lông tơ toàn thân dựng hết lên, Tô Nguyễn muốn kêu gào giãy giụa, lại bị người đàn ông phía sau bịt miệng lại, ám muội thổi một hơi vào tai cô.

“Xin hỏi, tôi có thể làʍ t̠ìиɦ với cô được không?”

? ? ? Đây là loại từ ngữ táo bạo gì vậy! Tô Nguyễn lo lắng đến sắp khóc, nhưng sức mạnh của nam và nữ cách biệt một trời một vực, cô hoàn toàn không thể thoát ra được. Trừ Tần Trưng Thu ra, cô chưa từng cùng người đàn ông khác tiếp xúc thân mật như vậy, nhất thời không tìm được biện pháp tránh thoát. Cô chỉ có thể tuyệt vọng phát ra âm thanh “ưʍ... ưm”, cố gắng khiến người phục vụ dẫn đường quay lại nhìn mình.

May mắn thay, người phục vụ nhanh chóng quay lại, cúi người sáu mươi độ với người đàn ông, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói: “Xin lỗi, đây là khách quý của chúng tôi, người của Tần Trưng Thu tiên sinh, không thể nhận lời mời của những người đàn ông khác.”

Mặc dù Tô Nguyễn cảm thấy câu nói của người phục vụ hơi kỳ lạ, nhưng trong trạng thái bối rối cũng chẳng quan tâm được nhiều đến vậy, chỉ cố gắng giãy dụa thoát khỏi vòng tay thô ráp kia.

Lúc này gồng cùm xiềng xích của người đàn ông đã được nới lỏng, cô nhanh chóng nhảy vài bước trốn sau lưng người phục vụ, thoát khỏi cái ôm ngột ngạt này.

“Thì ra là người của anh Tần, quả nhiên là mỹ vị, tôi không động.”

Người đàn ông mặc dù nói như vậy, nhưng đôi mắt dài và hẹp của hắn ta vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm vào Tô Nguyễn hiện lên rõ ràng vẻ khiêu da^ʍ và thèm khát, như thể hắn ta muốn lột trần Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn không dám nhìn thẳng vào mặt hắn ta, đầu óc của cô bây giờ hỗn loạn rối bời, hò hét ầm ĩ.

May mắn thay, người đàn ông cũng cũng không gây thêm rắc rối mà đi về phía lối ra.

“Tiểu thư Tô Nguyễn, chúng ta tiếp tục đi.” Người phục vụ không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, giống như chuyện vừa rồi rất bình thường.

Tô Nguyễn đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô muốn lấy điện thoại ra gọi cho Tần Trưng Thu. Bàn tay không ngừng run rẩy, cô cuống cuồng lục lọi trong túi những mãi vẫn không mò thấy điện thoại nên chỉ có thể lảo đảo đi theo nhân viên phục vụ.

Lúc này người phục vụ lại lên tiếng.

“Tiểu thư Tô Nguyễn, bữa tiệc của chúng ta ở phía trước, đã bắt đầu rồi.”