Chương 10: Buổi Tiệc

Lúc Tô Nguyễn nhận được điện thoại của Tần Trưng Thu cũng có chút bất ngờ, bởi vì hắn không thường gọi điện, chỉ nhắn trước với cô trên Wechat thời điểm nào hắn sẽ trở về căn hộ, ý tứ sâu xa là để Tô Nguyễn chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ, mặc nội y nằm nghiên ráo nước ở trên giường đợi hắn đến ái ân.

Đầu bên kia điện thoại tạp âm rất ồn ào, có loáng thoáng tiếng nhạc, có tiếng cụng ly vang vọng, có tiếng thở hổn hển không kìm được hưng phấn của cả nam lẫn nữ.

Tô Nguyễn không biết hắn đang ở đâu, chẳng lẽ là ở quán bar? Nhưng bây giờ là ban ngày, quán bar luôn sôi động bất kể ngày đêm như vậy sao?

Tần Trưng Thu gọi cô tham dự một bữa tiệc, điều này càng khiến Tô Nguyễn ngạc nhiên hơn. Trên thực tế, ngoài việc cá nước giao hoan trong căn hộ ra, họ không hề có bất kỳ điểm chung nào trong cuộc sống hàng ngày. Cô sống trong căn hộ này và được tự do làm bất cứ điều gì mình muốn. Tuy nhiên cô lại chưa từng được đi du lịch, dù sao cũng không thể cách quá xa kim chủ, nếu Tần Trưng Thu bạo phát thú tính muốn đè cô ra thao, phát hiện cô đang tận hưởng bãi biển đầy nắng ở Maldives xa xôi, như vậy khi Tô Nguyễn trở về, cô nhất định sẽ bị Tần Trưng Thu hành hạ chết trên giường, hoặc là kim chủ ba ba sẽ trực tiếp ngồi máy bay tư nhấn đến tận nơi để trừng phạt Tô Nguyễn.

“Em có cần chuẩn bị gì không?” Lúc Tô Nguyễn hỏi vẫn có chút sợ hãi.

“... Ăn mặc đẹp một chút, váy ngắn. Khi nào điện thoại reo thì xuống ngay.”

Tô Nguyễn còn chưa trả lời, Tần Trưng Thu đã cúp máy.

Tô Nguyễn chỉ có thể đem lời nói thu hồi vào trong đáy lòng, cô vốn còn định nói: “Được, cứ giao cho em, em nhất định sẽ là người bạn nữ đồng hành chói mắt nhất, đưa theo cùng sẽ áp đảo bốn phương, nhất định sẽ không khiến baba mất mặt!”

Đây là lầm đầu tiên làm chuyện này trong đời Tô Nguyễn nê cũng có chút chờ mong, Tần Trưng Thu cũng không nói rõ là tiệc gì, chẳng lẽ là tiệc tư nhân của bạn bè với nhau? Hay là một bữa tiệc rượu quy mô lớn cao cấp hơn một chút? Bất kể đó là bữa tiệc gì, cô đều âm thầm vui mừng.

Tưởng tượng một hồi, Tô Nguyễn vui vẻ chạy đến trước tủ đồ bắt đầu chọn lựa quần áo, lấy ra tất cả những bộ quần áo đẹp đẽ mới mua gần đây, bày ra trước mặt lựa chọn giống như đang ngắm nhìn triển lãm bảo vật.

Chiếc váy đen nhỏ đơn giản này của Gucci rất đẹp... nhưng có vẻ quá giản dị, còn chiếc váy sõa vai với áo choàng lông vũ này thì sao? Có thể tỏ ra khách lấn át chủ không?... A, nếu như Tần Trưng Thu làm chủ thì sao? Quên đi, để ổn thỏa thì vẫn là nên bỏ qua nó thôi...

Tô Nguyễn chọn tới chọn lui một lúc lâu, cô mới nhớ đến thông tin quan trọng trong vài từ ít ỏi của Tần Trưng Thu - “váy ngắn”.

Đúng vậy, cô suýt chút nữa quên mất! Y phục hắn yêu cầu nhất định là váy ngắn, phạm vi lựa chọn trong nháy mắt giảm đi một nửa, ánh mắt Tô Nguyễn ở trong váy ngắn quét tới quét lui, rất nhanh liền chọn một chiếc váy ngắn nửa người bằng chất liệu da PU. Chiếc váy này thoạt nhìn dứt khoát linh hoạt, có khí chất mạnh mẽ, nhưng mà khi nó được mặc trên người Tô Nguyễn, chỉ dài đến giữa bắp đùi cô, lộ ra toàn bộ đôi chân dài trắng nõn mịn màng của Tô Nguyễn, cực kỳ mê người.

Để trung hòa phong cách gợi cảm, Tô Nguyễn kết hợp áo sơ mi họa tiết chấm bi, đi giày cao gót với những viên kim cương nhỏ của Jimmy Choo, sau đó đeo khuyên tai chất liệu pha lê. Như vậy tuy rằng mặc chiếc váy ngắn lên người, nó cũng sẽ không quá táo bạo và hở hang, mà là xinh đẹp linh động kèm theo chút quyến rũ.

Tô Nguyễn rất hài lòng, cô nhanh chóng dưỡng da đơn giản cho mình. Đầu tiên là đắp mặt nạ để bổ sung độ ẩm, sau đó dùng refa để nâng cơ mặt rồi mới bắt đầu trang điểm. Đánh phấn mắt sáng màu, kẻ viền mắt trong và mi thật cẩn thận, cuối cùng là tô môi đỏ. Cô nháy mắt mỉm cười với mình trong gương, để lộ ra tám chiếc răng trắng, đảm bảo rằng trạng thái hôm nay của cô trông hoàn hảo tuyệt đối.

Chuông điện thoại lại reo, cô vui mừng trong lòng nhưng phải giả vờ dè dặt. Thế nhưng thực sự là rất vui đó ~ Bày tỏ tâm trạng tốt của mình với kim chủ chắc cũng không thành vấn đề, Tô Nguyễn vui vẻ nghĩ, kết nối điện thoại và ngọt ngào nói: “Em xong rồi, bây giờ đi xuống ạ?”

Nhưng Tần Trưng Thu hiển nhiên không chú ý tới tâm tình tốt của cô, mặc dù ngày thường giọng nói của hắn không có quá nhiều dao động, nhưng không hiểu sao lúc này lại có chút lạnh lùng, cho dù là qua màn hình điện thoại, Tô Nguyễn vẫn cảm thấy có chút ớn lạnh khắp cơ thể.

“Em có thể lựa chọn đi hoặc không đi.” Giọng nói lạnh lùng của Tần Trưng Thu từ trong loa truyền đến, dường như hắn đã đổi một nơi khác rồi mới gọi điện cho cô, không có âm thanh ồn ào trước đó, giọng nói của hắn truyền đến rất rõ ràng.

Nhưng Tô Nguyễn lúc này căn bản không phát hiện ra điều bất thường, trong lòng cô âm thầm chửi bậy.

Mình mất hai giờ để trang điểm và ăn mặc đẹp, dây đã lên dây không thể không bắn, bây giờ lại hỏi một câu như vậy! Đương nhiên là phải đi rồi!

Tô Nguyễn yếu ớt nói: “Có phải là không thể đi nữa không?” Nhân tiện, cô cũng bày ra tuyệt kỹ của mình, chu đôi môi nhỏ, hai mắt đỏ hoe, mí mắt hơi rũ xuống. Mặc dù Tần Trưng Thu không nhìn thấy, nhưng Tô Nguyễn tin tưởng giọng nói cũng có thể truyền đạt cảm xúc, kim chủ ba ba cũng sẽ để ý phát hiện ra được giọng nói của cô có chút run chứ?

“... Xuống lầu đi.” Tần Trưng Thu trực tiếp cúp điện thoại.

Hắn đang đứng ở cuối một hành lang dài và hẹp, nơi đó có một ô cửa sổ hé mở nửa tấc. Tần Trưng Thu kẹp một điếu thuốc giữa các ngón tay, phần cuối của điếu thuốc có màu đỏ tươi.

Hắn dập điếu thuốc, tắt điện thoại di động và đi qua hành lang dài. Trên đường đi gặp rất nhiều người phục vụ, tất cả họ đều đã được huấn luyện để cúi chào khách một cách tôn kính. Khi hắn quay lại, kích thước của căn phòng lớn đến mức kinh ngạc, bên trong lộng lẫy và sang trọng, tràn ngập một bầu không khí cực kỳ tục tĩu.

“Ây, về rồi.”

Ngồi trên sô pha cách Tần Trưng Thu một khoảng, Trình Mặc Tư giơ tay ra hiệu, vừa chào hỏi, tay còn lại không quên nhào nặn đầu nhũ hoa mềm mại của cô gái xinh đẹp bên cạnh. Cô gái ngượng ngùng đỏ mặt, một tiếng thở hổn hển thoát ra từ miệng cô ta. Nhưng Trình Mặc Tư lại không cảm xúc, anh ta đưa tay nâng nhẹ chiếc kính gọng vàng, đôi mắt đào hoa dưới mắt kính vừa tà ác vừa quyến rũ, khiến người ta ý loạn tình mê.

Trong ghế lô còn có một đôi khác nữa.

“Trưng Thu ca vào nhà vệ sinh rất nhanh nha!”

Giọng nói thô và khàn vang lên trong phòng khách, nhưng Thanh Minh thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ tập trung làm những việc trong tay, chẳng hạn như sờ mó âʍ ɦộ của cô gái nóng bỏng mà hắn đưa đến. Hắn trái phải bận bịu, một tay nắm lấy bộ ngực tuyết của người phụ nữ, tay kia đang mò mẫm dưới váy của cô nàng.

Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy khung cảnh dưới váy của cô ta, chiếc qυầи ɭóŧ không biết từ lúc nào đã biến mất. Tuy nhiên, phần lớn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© được bao phủ bởi lòng bàn tay màu đồng của người đàn ông, có thể mơ hồ nhìn thấy một số sợi lông đen lún phún. Chỉ có thể thông qua tiếng rêи ɾỉ đầy quyến rũ của cô nàng mà phán đoán được sự đυ.ng chạm sờ mó này có thoải mái hay không.

Tần Trưng Thu không nói chuyện, đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.

Nếu Tô Nguyễn tự mình quyết định muốn đến, vậy thì tất cả... đều không do cô quyết định nữa.