Chương 9: Chú Cún Nhỏ (2)

Ngay lúc cô còn đang hoang mang, cậu nam sinh cũng chớp lấy thời cơ mở miệng: "Trời cũng đã tối rồi, em thấy cô gái một thân một mình trở về nhà, có chút không yên tâm, em có thể đưa chị về tận cửa nhà được không?" Vành tai trắng nõn của nam sinh lại đỏ lên, nhưng đôi mắt đẹp vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tô Nguyễn.

Giờ phút này, nếu như Tô Nguyễn không hiểu ý của cậu là gì, thì không xứng đáng là một chim hoàng yến hợp cách. Chủ động tán tỉnh mình nha, còn là dạng đẳng cấp cao, chính là cái kiểu nhẹ nhàng như làn gió lặng lẽ lẻn vào trong đêm, âm thầm chui vào trong tâm can phụ nữ!

Tô Nguyễn đang định nghiêm khắc từ chối, đột nhiên tầm mắt cô hoa lên... Chứng minh thư, thẻ sinh viên, thẻ công tác và bằng lái xe xuất hiện.

Nam sinh đưa những giấy chứng nhận này cho Tô Nguyễn.

"Em thề, em thật sự không phải người xấu." Cộng thêm ánh mắt chân thành sáng ngời của cậu, tín nhiệm đột nhiên tăng vọt đến một trăm hai mươi phần trăm, cũng khiến trong lòng Tô Nguyễn rung động.

Tô Nguyễn không nói hai lời, xoay người đi về phía chung cư.

╭(╯^╰)╮Cậu muốn đưa thì đưa đi, dù sao cũng là chuyện của cậu! Chuyện đó không liên quan gì tới tôi.

Cô nghe thấy tiếng bước chân không vội vã bước theo sau, Tô Nguyễn muốn đi nhanh hơn, nhưng cũng lo lắng rằng cậu đang ôm một túi đồ lớn của cô trong tay, trái tim cô lại mềm đi, bước đi dần trở nên chậm chạp và chần chừ.

Nam sinh dường như biết rằng cô nhẹ dạ, chậm rãi bước theo sau, đi đến bên cạnh sánh bước cùng cô.

“Chị có thích bánh ngọt không?” Cậu mở miệng hỏi.

Tô Nguyễn không nói gì, chỉ là tự mình gật đầu, mặc kệ cậu có nhìn thấy hay không.

"Em là thầy dạy làm bánh, vừa mới nhận việc cách nơi này không xa."

Điều này khiến Tô Nguyễn kinh ngạc, cô quay đầu nhìn cậu với vẻ mặt tò mò”.

"Làm nghề này chắc hẳn rất vui, cậu có thể ăn nhiều bánh miễn phí mà?"

"Đương nhiên, em phải ăn sản phẩm thất bại của chính mình mỗi ngày," Cậu cười híp mắt nói.

WOW, Tô Nguyễn hít một hơi, thực sự ngưỡng mộ.

"Nếu chị đến tìm cửa hàng của em, em có thể đãi chị ăn miễn phí, đây là sô cô la em làm." Tay nam sinh so với cô khỏe hơn rất nhiều, chỉ nhìn thấy cậu nhẹ nhàng dùng một tay nâng túi đồ, một tay đưa vào trong áo lấy ra một thanh sô cô la được đóng gói đẹp mắt.

Tô Nguyễn nhận lấy, tách nó ra cắn thử một miếng, chất bánh mềm mượt ngay lập tức tan chảy trong miệng, ngọt ngào, dư vị đương nhiên đầy mùi thơm của sôcôla.

Cô ăn một cách vui vẻ, vô tình dính một chút vụn trên môi. Thiếu niên nhìn thấy, theo bản năng muốn giúp cô lau đi, đưa tay tới bên môi Tô Nguyễn lại vội vàng dừng lại. Nhìn vào quỹ đạo của bàn tay cậu theo cách này có vẻ hơi kỳ lạ và khó xử.

Tô Nguyễn ngờ nghệch căn bản không phát hiện khóe miệng dính thứ gì, khi chú ý tới động tác của cậu, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Nam sinh không còn cách nào khác, đành phải lấy ra một tờ khăn ướt khác: "Khóe miệng chị dính sôcôla, nên lau một chút."

“Hả!” Tô Nguyễn hơi ngượng ngùng, vội vàng tiếp nhận chà xát lên môi, nhân tiện liếc nhìn nam sinh, cậu vẫn ôn nhu cười cười như cũ.

Bất tri bất giác, họ đã đi bộ từ cổng khu dân cư đến dưới căn hộ của Tô Nguyễn.

“Tôi ở đây.” Tô Nguyễn nói.

“Được.” Giọng điệu của nam sinh có chút tiếc nuối.

Thật ra Tô Nguyễn cũng vậy, dù sao bọn họ bèo nước gặp nhau, sau này có lẽ sẽ chẳng có cơ hội gặp lại.

Nam sinh đưa túi cho cô, đầu ngón tay vô tình chạm vào ngón tay của Tô Nguyễn, như có một luồng điện giật nhẹ, Tô Nguyễn trong nháy mắt cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.

Nhưng trong giây tiếp theo, nam sinh lại rút tay trở về.

Tô Nguyễn ngẩng đầu nhìn cậu, làm sao vậy! Sao mặt cậu lại dễ đỏ bừng như thế!

"Cậu dễ ngại ngùng thật đấy." Tô Nguyễn cũng trực tiếp nói ra .

"Không phải, không phải, em... " Cậu xua xua tay, cũng không giải thích được tại sao, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý, gãi đầu một cái: "Chắc là có một chút."

“Chúc chị có giấc mộng đẹp.” Nam sinh nhẹ nhàng nói.

“Ngủ ngon, Hà Dĩ Phong.” Tô Nguyễn nói.

“!” Lập tức, trên mặt nam sinh lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Chị, chị biết tên của em?”

Tô Nguyễn cảm thấy cậu vừa ngốc vừa buồn cười: “Bên trên thẻ học sinh bên trên có tên nha. Còn có, chị là Tô Nguyễn, Tô trong Hàng Tô, Nguyễn trong Linh Ngọc Nguyễn.”

“A!” Hà Dĩ Phong lúc này mới phản ứng được, cậu cũng nở nụ cười đầy rực rỡ, giống như cơn gió mùa xuân ôn hoà nhất, làn gió êm dịu này cũng thổi tới đáy lòng Tô Nguyễn, không hề lạnh, ngược lại rất ấm áp.

“Ngủ ngon, tiểu thư Tô Nguyễn.”

Thế là tô Nguyễn đêm nay có một giấc mộng đẹp đẽ hạnh phúc.

Trong mộng có túi xách của cô, giày của cô, váy của cô, còn có chú cún nhỏ ngây thơ hôm nay vừa gặp.

—————

Tần Trưng Thu: Trong mộng không có tôi sao?

Tô Nguyễn: Cũng có!...... Có tiền tiền của baba ~