Chương 14: Cuối Cùng Cũng Đến

Tần Trưng Thu đến rồi.

Tô Nguyễn chưa bao giờ cảm thấy an tâm đến vậy.

May mắn thay đó là hắn, thật may mắn đó là hắn.

Tô Nguyễn nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó thả lỏng thân thể, nửa dựa vào trên người Tần Trưng Thu. Cô vốn muốn nói vài câu với hắn, nhưng miệng mở ra một nửa lại không biết nên hỏi cái gì.

Cô tự giễu trong lòng, Tần Trưng Thu muốn chơi đùa, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được. Vốn dĩ bọn họ chỉ là mối quan hệ bao dưỡng và được bao dưỡng, cô không có tư cách hỏi kim chủ nghĩ như thế nào.

Tần Trưng Thu tiến đến bên mặt cô, môi khẽ cắn vành tai cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ốc tai của Tô Nguyễn, lưu lại vết nước ái muội, Tô Nguyễn bị làm cho có chút ngứa ngáy, tóc giữa tai và thái dương cũng hoàn toàn rối tung.

Một giây sau, tay Tần Trưng Thu trực tiếp luồn vào trong váy ngắn, chạm vào qυầи ɭóŧ ẩm ướt của cô.

“Hừm. Ướt rồi?”

Tô Nguyễn vốn không muốn đáp lại, nhưng đôi tay của Tần Trưng Thu quá khéo léo, hắn cẩn thận miết hai mép huyệt của cô qua qυầи ɭóŧ, hai ngón tay xoa xoa qua lại, không nặng không nhẹ chà sát vào mật huyệt của cô. Nội y làm bằng vải cotton nhiều lần cọ sát vào âʍ đa͙σ, lúc đầu vẫn tạo cảm giác mềm mại, nhưng sau đó lại có dần dần ẩm ướt, nhờn rít dính chặt vào da, dù sao thì âʍ ɦộ của Tô Nguyễn cũng là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể cô. Chỉ bị động chạm hai ba lần, trong cơ thể Tô Nguyễn lửa dục dâng lên mãnh liệt, huống chi cô đã sớm động tình.

Nhưng dù vậy, Tô Nguyễn vẫn giữ im lặng, chỉ có chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng lặng lẽ nói với Tần Trưng Thu rằng cảm xúc của cô lúc này đã khó khống chế.

Dường như Tần Trưng Thu cũng không thèm để ý đến phản ứng của cô, hắn dần dần mất kiên nhẫn, động tác ngón tay cũng không còn nhẹ nhàng trêu chọc nữa, hắn cũng không muốn kéo dài màn dạo đầu sau khi biết huyệt nhỏ của cô đã trở nên nhầy nhụa, hắn ác ý miết nội y thành một đường nhét vào trong hoa huyệt của Tô Nguyễn.

“...A!” Tô Nguyễn bị kí©h thí©ɧ kêu lên một tiếng, lỗ huyệt vốn đã quen với sự xâm phạm nơi ngón tay của Tần Trưng Thu, đột nhiên có vật thể mới tiến vào, loại cảm giác bị dị vật xâm nhập này thật sự rất kỳ quái...

Thấy vậy, Tần Trưng Thu cởϊ qυầи lót của Tô Nguyễn xuống, kéo đến đầu gối của cô.

Tô Nguyễn bị bịt mắt, cô không thể nhìn thấy phía trước, cũng không nhìn thấy khuôn mặt của Tần Trưng Thu. Đôi tai của cô trở nên cực kỳ nhạy cảm, những giọng nói xung quanh như được khuếch đại nhiều lần so với bình thường.

Cô nghe thấy tiếng kéo khóa quần của Tần Trưng Thu, thậm chí tiếng côn ŧᏂịŧ hung dữ bật nảy ra khỏi hai chân, cô đều có thể cảm nhận được. Tô Nguyễn nôn nóng nuốt xuống trong cổ họng một ngụm nước bọt.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô đã bị dị vật đâm sâu vào trong cơ thể. Cảm giác kí©h thí©ɧ thỏa mãn nhanh chóng tràn ngập toàn thân, mặc dù huyệt nhỏ đã đủ ướŧ áŧ, nhưng Tần Trưng Thu đột ngột đâm vào vẫn khiến cho âʍ đa͙σ Tô Nguyễn không dễ nuốt trọn, cô khẽ kêu rên một tiếng.

Tần Trưng Thu không dùng lực quá lớn, mỗi lần đâm vào đều khiến Tô Nguyễn thoải mái sung sướиɠ đến tiêu hồn, dươиɠ ѵậŧ cắm thẳng vào trong huyệt động, thịt trong lỗ chủ động quấn lấy nó, mỗi khi Tần Trưng Thu rời đi, vách thịt mền mại của Tô Nguyễn sẽ vô thức mυ"ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ, cố gắng giữ hắn lại. Chỉ là lưng Tô Nguyễn luôn dựa vào vách tường lạnh lẽo, sống lưng của cô bị va chạm có chút đau, nhưng thứ đau đớn ấy chẳng là gì so với kɧoáı ©ảʍ bị baba thao.

Cô dần dần quên mất nơi này là chốn đông người, đáng lẽ cô nên xấu hổ tìm một cái lỗ để chui vào. Có lẽ sẽ có người khác đang quan sát cô và Tần Trưng Thu như lúc nãy cô làm. Nhưng đôi mắt của cô bị bịt chặt, cô lại nghĩ nếu có người khác muốn nhìn, ở tư thế này cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tần Trưng Thu, cơ thể của cô hẳn là được thân thể của Tần Trưng Thu che kín. Sau khi tự mình an ủi, Tô Nguyễn cũng bình tĩnh lại.

Hãy coi đây như một giấc mơ!

Tô Nguyễn cứ như vậy mà buông thả bản thân, sự phiền muộn trong tâm trạng của cô tiêu tan từng chút một, cô có thể tập trung vào việc cảm nhận từng lần nhấp vào rút ra của dươиɠ ѵậŧ. Đây là lần đầu tiên trong đời cô có trải nghiệm đặc biệt như vậy, sự phấn khích không thể giải thích khiến dâʍ ŧᏂủy̠ trong hoa huyệt không ngừng tiết ra. Tô Nguyễn lại đỏ mặt. Có vẻ như những thứ như bữa tiệc sεメ tập thể thực sự có thể khơi dậy những điều tục tĩu và mờ ám nhất trong thâm tâm mỗi người.

Tần Trưng Thu rõ ràng là không có nhiều tâm tư thao cô, thời gian chiến đấu không lâu, cũng chỉ bằng gã đàn ông lúc nãy, thậm chí hắn không bắn tinh bên trong, cuối cùng dươиɠ ѵậŧ trực tiếp rút ra, để dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c tanh hôi bắn lên bụng Tô Nguyễn, còn có chút dịch nhờn bắn tung tóe đến chân Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn có chút hoảng hốt, như vậy là kết thúc rồi? Cô có thể đi về chưa? Dễ dàng như vậy sao? Cảm giác trống rỗng lan tràn trong cơ thể khó mà miêu tả bằng lời.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.

“Baba… chúng ta có thể đi được chưa?” Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo chiếc qυầи ɭóŧ ướt đến khó nhìn ra, mặc vào, thì thào nói.

Thứ chào đón cô là một ánh sáng chói lòa đột ngột, Tần Trưng Thu cởi bỏ tấm vải che mắt cô. Tô Nguyễn có chút không thoải mái, hơi híp mắt lại mới có thể nhìn rõ bộ dạng hôm nay của Tần Trưng Thu.

Hừm... Bộ âu phục màu đen ôm sát, có thể thấy rõ được người đàn ông vai rộng eo hẹp, dáng người rất ưa nhìn, cà vạt thắt không được thắt tỉ mỉ, cổ áo hơi kéo xuống, tạo ra cảm giác cấm dục. Ngoài ra, cả người hắn đều rất chỉnh tề, vừa rồi... chính là hắn ăn mặc tươm tất như vậy mà thao huyệt... Nghĩ tới đây, trên mặt Tô Nguyễn nhanh chóng hiện lên hai vệt đỏ ửng.

Tần Trưng Thu bình tĩnh nhìn cô, nói: “Vẫn còn sớm, tôi đưa em đến nơi khác.”

Tô Nguyễn đột nhiên lại cảm thấy chóng mặt. Nhưng giờ khắc này, có Tần Trưng Thu ở bên cạnh, cô dần dần trở nên to gan hơn, bước theo Tần Trưng Thu đi về phía trước, mặt không liếc nhìn những màn xá© ŧᏂịŧ giao hoan kia, bỏ qua những tiếng rêи ɾỉ không chút tiết chế nào của bọn họ, sau đó, kéo lấy tay áo của Tần Trưng Thu.

Thấy Tần Trưng Thu không nói gì, Tô Nguyễn càng ôm chặt hơn, cô cứ như vậy từng bước từng bước đi theo Tần Trưng Thu đi đến trước cửa một căn phòng khác.

Tần Trưng Thu tiến lên mở cửa, Tô Nguyễn trốn ở phía sau hắn, lặng lẽ lộ ra nửa cái đầu.

Nhưng phản ứng bên trong còn dữ dội hơn họ rất nhiều.

“Cuối cùng cũng đến! Tôi chờ các người không biết bao lâu rồi!”