Chương 15: Ba ba, Đừng Bỏ Em Lại

Tô Nguyễn còn chưa kịp nhìn rõ toàn cảnh trong khoang, cô đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn táo bạo. Tô Nguyễn nhìn về phía phát ra giọng nói, một người đàn ông với làn da màu đồng lọt vào tầm mắt của cô. Hắn ta có thân hình cao lớn, cơ bắp căng chặt, để tóc đầu đinh. Ngoài ra còn có một người phụ nữ ăn mặc hở hang đang ngồi trên đùi hắn, tay của người đàn ông thì không ngừng xoa bóp vùng da thịt mỏng manh quanh eo của người phụ nữ.

Tuy nhiên dù có lớn tiếng chào hỏi nhưng ánh mắt của hắn ta căn bản cũng không lưu lại trên người cô và Tần Trưng Thu mà dời đi nơi khác. Tô Nguyễn nhìn theo ánh mắt của hắn ta tập trung vào cặp đôi còn lại đang quấn lấy nhau trên ghế sô pha.

Một người đàn ông khác trên ghế sofa đang tập trung vào việc trêu đùa cô gái dưới người. Anh hoàn toàn khác với người đàn ông có nước da màu đồng vừa rồi, đeo một cặp kính gọng vàng, ăn mặc chỉnh tề, không có gì xộc xệch, động tác đều rất tao nhã. Nhưng quần áo của cô gái dưới người anh đã bị lôi kéo xốc xếch, một nửa nội y bị kéo xuống, đầṳ ѵú đỏ hồng tinh tế hoàn toàn lộ ra trong không khí, bộ ngực to trắng nõn, ngay cả khi nằm xuống cũng kiêu hãnh đứng lên. Người đàn ông dùng miệng bú nhũ hoa của cô gái, trong khi hai tay của hắn ta từ từ luồn vào âʍ ɦộ ẩm ướt vuốt ve mơn trớn, lông ở vùиɠ ҡíи của cô gái rất thưa thớt, sau khi bị người đàn ông xoa xoa nhiều lần, phần thịt non mềm đã lộ ra. Cô gái cứ nhẹ nhàng dùng tay chống đỡ khuôn ngực săn chắc của người đàn ông, ngâm nga rêи ɾỉ không ngừng.

Đột nhiên, người đàn ông dường như đã ấn vào bộ phận quan trọng nào đó, có thể là nơi nhạy cảm trong âʍ ѵậŧ của cô gái. Cô gái phản ứng rất kịch liệt, toàn thân run rẩy, phát ra những tiếng kêu rên tiêu hồn, gào thét đến cao trào.

Người đàn ông rất nhanh đã rút tay lại, lấy khăn giấy trên bàn tinh tế lau đôi tay ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, không thèm nhìn cô gái lấy một cái. Âʍ đa͙σ và ngực của cô gái cứ như vậy mà trần trụi lộ ra, không có bất kỳ mảnh vải che thân nào, cô ta không ngừng thở hổn hển, xem ra là mệt muốn chết rồi.

Người đàn ông đi tới trước mặt Tần Trưng Thu và Tô Nguyễn, chỉnh lại chiếc kính gọng vàng trên mặt, liếc nhìn Tần Trưng Thu một cái rồi rời đi, chủ yếu là nhìn Tô Nguyễn đánh giá vài lần. Cảm xúc trong mắt anh phần lớn đã bị cặp kính che khuất, Tô Nguyễn nhìn không rõ. Tuy nhiên ngoại hình của anh thuộc dạng nho nhã lịch thiệp, bất kỳ cô gái ngây thơ nhìn thấy anh chắc chắn sẽ bị mê hoặc.

“Tần Trưng Thu, cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng bé chim hoàng yến mà anh nuôi, thật sự không dễ dàng chút nào.” Người đàn ông hơi khom người lại gần Tô Nguyễn, giọng điệu cười mà cũng như không: “Xin chào, chim hoàng yến, tôi tên là Trình Mặc Tư.”

“...” Tô Nguyễn theo bản năng lại trốn sau lưng Tần Trưng Thu nhiều hơn một chút, “Ch…chào, em tên là Tô Nguyễn.”

“Tôi biết.” Trình Mặc cười nói: “Tần Trưng Thu giấu cô kỹ như vậy, làm cho tôi có chút ngứa ngáy.” Ánh mắt của anh lại cùng ánh mắt của Tần Trưng Thu giao nhau. Từ góc nhìn của Tô Nguyễn, Tần Trưng Thu mặt không biểu cảm, bầu không khí trong chốc lát trở nên ngột ngạt.

Nhưng sự ngột ngạt này đã nhhắn chóng bị phá vỡ bởi một người đàn ông còn lại trong phòng.

“Đúng vậy, anh Thu! Hành động kim ốc tàng kiều này của anh đúng là không nghĩa khí. Đàn bà cũng không chia sẻ với hắn em cùng hưởng! Anh cứ che che giấu giấu làm cái gì!”

Tô Nguyễn nghe thấy những lời này của hắn, sắc mặt tái nhợt. Cô liều mạng cắn chặt môi để giữ cho mình không quá sợ hãi.

“Này, hiện tại tiểu mỹ nhân đang thẹn thùng sao?” Nhìn thấy Tô Nguyễn phản ứng, người đàn ông cường tráng còn tưởng rằng Tô Nguyễn xấu hổ, muốn đặt tay lên vai Tô Nguyễn an ủi một chút. Nhưng mà, hắn ta vừa mới vươn tay, Tần Trưng Thu hơi hơi ngăn lại, nhân tiện đem Tô Nguyễn che ở phía sau.

“Thanh Minh, hành động như vậy rất nhàm chán.” Tần Trưng Thu thản nhiên nói, trên mặt lộ ra vẻ cảnh cáo.

Thanh Minh chỉ có thể xấu hổ rút tay lại gãi gãi đầu. Nhưng hắn ta đã sớm quen thuộc khuôn mặt lạnh như băng của Tần Trưng Thu, thế nên tiếp tục lải nhải không ngừng: “Chậc chậc, tiểu mỹ nhân quả nhiên xinh đẹp, anh Thu, mau bắt đầu đi, tôi không chờ được nữa rồi.”

Tần Trưng Thu ngước mắt lên, nhìn cô gái trên ghế sô pha ở phía xa, rồi đưa mắt đến trên người Trình Mặc Tư.

Trình Mặc Tư dường như đã hiểu, gật đầu với Tần Trưng Thu, quay lại, bế cô gái đang yên lặng trên ghế sô pha đi vào một cánh cửa bí mật trong phòng. Cánh cửa này rất kín đáo, nếu không phải động tác Trình Mặc đóng mở cửa, Tô Nguyễn suýt chút nữa cho rằng bọn họ đã biến mất trong hư không.

Tần Trưng Thu động đậy, hắn cũng đi về phía cửa bí mật.

Tô Nguyễn chỉ có thể đi theo phía sau, hiện tại cô rất căng thẳng, nếu lúc này Tần Trưng Thu nắm tay cô, hắn sẽ phát hiện tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Khi họ bước vào cánh cửa bí mật, Tô Nguyễn bị cách bài trí bên trong làm cho giật mình.

Đó là một không gian nhỏ, được chiếu sáng rực rỡ và được trang trí độc đáo. Bốn phía đều có gương, ánh sáng và góc độ của gương chồng lên nhau, Tô Nguyễn nhìn xung quanh liền có thể nhìn thấy rất nhiều chính mình và Tần Trưng Thu giống hệt nhau.

Đột nhiên, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao Trình Mặc Tư và cô gái đó không ở đây? Họ đã đi đâu? Nhưng rõ ràng là cô đã nhìn thấy họ bước vào mà.

Tô Nguyễn đang định hỏi, lại phát hiện Tần Trưng Thu đã xoay người rời đi, cô giật mình, lập tức từ phía sau ôm lấy eo của hắn.

Bước chân Tần Trưng Thu dừng lại một chút.

Tô Nguyễn đem mặt dán chặt vào lưng Tần Trưng Thu, bóng lưng của hắn ấm áp và rộng lớn, khiến người ta không muốn rời bỏ.

“Baba, đừng bỏ em lại…” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu.

“Cửa vẫn chưa đóng.” Tần Trưng Thu nhàn nhạt nói.

“Ồ…” Tô Nguyễn có chút xấu hổ, cô miễn cưỡng buông Tần Trưng Thu ra, đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống đất. Mặt đất cũng được bao phủ bởi một tấm gương nhẵn bóng, có thể phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của cô. Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, sắc mặt của cô không tốt, nhưng được lớp trang điểm nhẹ nhàng che đi nên trông cô vẫn xinh đẹp không khác gì mấy so với những lúc thường.

Tô Nguyễn đang im lặng sững sờ, đột nhiên cô bị ấn vào tấm gương cách cửa xa nhất. Người đàn ông từ phía sau dán chặt vào người cô, hơi nóng liên tục từ cơ thể hắn truyền đến khiến Tô Nguyễn cũng cảm thấy trên người dần nóng bừng lên.

Tần Trưng Thu mập mờ dụi dụi vào cổ cô, Tô Nguyễn có chút hoang mang, cô muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của hắn, lại phát hiện chỉ cần ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn thấy Tần Trưng Thu từ tấm gương trước mặt.

Vẫn là vẻ mặt hờ hững đó, khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, nhưng Tần Trưng Thu lại nhìn thẳng vào tấm gương trước mặt, không giống như đang nhìn cô mà giống như đang nhìn thứ gì đó xuyên qua gương.

Nhưng trước mặt là một mảnh thủy tinh cực dày, ngoài hai người bọn họ ra thì không còn gì khác.

“Baba, đây là...” Tô Nguyễn không nói tiếp, nói thật cô cũng đoán được Tần Trưng Thu định làm gì, tư thế này chẳng phải là phương thức tiến vào phía sau cô khi ân ái của Tần Trưng Thu sao?

“Vừa rồi tôi vẫn chưa làm đã.” Hắn hôn vành tai Tô Nguyễn, đưa tay từ eo cô lướt qua ngực, xuyên qua lớp áσ ɭóŧ bóp nắn ngực cô.

“Vì vậy, hiện tại tiếp tục.”