Chương 16: Chỉ Là Một Món Đồ Chơi

Cả người Tô Nguyễn áp vào gương, gương lạnh lẽo chạm vào mặt cô, cánh tay và một mảng lớn da chân lộ ra dưới lớp váy ngắn, Tô Nguyễn bị kí©h thí©ɧ đến toàn thân nổi da gà, mà Tần Trưng Thu ở phía sau dùng lưỡi dạo chơi trên cần cổ trắng nõn của cô.

“Cởϊ qυầи áo ra.” Tần Trưng Thu nhẹ giọng nói.

Tô Nguyễn ngoan ngoãn đem áo kéo lêи đỉиɦ đầu cởi ra, sau đó kéo khóa sau váy xuống, đầu gối hơi khuỵu xuống, váy cũng bị cô cởi ra.

Cô bây giờ chỉ mặc một bộ đồ lót ren màu trắng, phần bên trong của đồ lót đã kéo ra được gần một nửa, nó lỏng lẻo quanh eo cô.

Toàn bộ đều cởi hết ra sao? Tô Nguyễn thầm nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Tần Trưng Thu từ phía sau nhìn thấy cô, ghé miệng kề sát bên tai cô, nhìn từ bên trong gương, giống như một đôi tình nhân đang thì thầm thân mật.

“Em muốn tôi cứ như vậy thao huyệt em sao?” Thật đáng tiếc khi những gì hắn nói vô cùng thô tục và da^ʍ duc.

Tô Nguyễn lắc đầu nguầy nguậy, lặng lẽ cởi bỏ áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ. Cơ thể xinh đẹp hoàn toàn lộ ra trước gương, tinh xảo và quyến rũ. Tần Trưng Thu cũng cởϊ qυầи áo của mình ra, bây giờ họ hoàn toàn khỏa thân đối chất với nhau.

Tần Trưng Thu từ trong gương liếc nhìn Tô Nguyễn vài lần, ánh mắt trong nháy mắt trở nên đen tối, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ của hắn cũng nhanh chóng đứng thẳng, nổi bật lên giữa đám lông đen, nghênh ngang kiêu ngạo mà dữ tợn. Hắn lại cúi đầu phủ phục trên người Tô Nguyễn, nhũ hoa của Tô Nguyễn áp vào gương, ép thành hình dáng da^ʍ mỹ. Côn ŧᏂịŧ khổng lồ của Tần Trưng Thu đã tới thăm dò giữa hai chân của Tô Nguyễn, liên tục vòng quanh bên ngoài hoa huyệt.

Bàn tay Tần Trưng Thu lướt qua eo Tô Nguyễn, sau đó trượt xuống hạ bộ của cô, vén lông bên ngoài ra, banh hai cánh hoa để lộ tiểu huyệt hồng hào mũm mĩm, hai tay không ngừng mò mẫm vào bên trong.

Tô Nguyễn không có nơi nào để đi, chỉ có thể mở to mắt nhìn chăm chăm vào hình ảnh trong gương. Bàn tay to lớn của người đàn ông đã nắm được hạt le của cô, đây là điểm nhạy cảm của phụ nữ, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ mang lại kɧoáı ©ảʍ cực lớn. Tô Nguyễn bị đùa giỡn đến tê dại, run rẩy như bị điện giật. Hơn nữa, giữa hai chân cô luôn có một vật thô cứng đỏ tím như hổ rình mồi, như thể nó có thể chọc vào bất cứ lúc nào, đâm vào nơi sâu nhất trong tử ©υиɠ của cô. Tô Nguyễn sợ hãi, nhưng cũng mơ hồ mong đợi cú thúc động mạnh mẽ tiếp theo. Cô cùng lúc bị kí©h thí©ɧ bởi cả thị giác và cảm giác, không tự chủ mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, như người say rượu.

Thấy Tô Nguyễn đã ướt sũng, Tần Trưng Thu rút tay ra, đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong cơ thể Tô Nguyễn, hoa huyệt đã sớm chuẩn bị tiếp nhận toàn bộ côn ŧᏂịŧ của hắn. Lần này hắn cắm vào rất chậm, gần như từng li từng tí tiến vào cơ thể Tô Nguyễn. Tần Trưng Thu cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Nguyễn từ trong gương, cô đang cau lại cặp lông mày tinh tế, cắn môi đỏ mọng, trông vô cùng khó nhịn, khi hắn tiến vào liền kêu lên những tiếng rêи ɾỉ. Bộ dáng này của cô cũng rất đẹp, giống như một con thỏ trắng nhỏ thẹn thùng và đáng thương.

Tần Trưng Thu cảm nhận được sự mềm mại và căng chật của lỗ huyệt Tô Nguyễn, kích thước âʍ đa͙σ của cô quá phù hợp với côn ŧᏂịŧ của hắn, chỉ cần đẩy mạnh hơn một chút, hắn có thể nhét tất cả dươиɠ ѵậŧ của mình vào trong cơ thể cô, như thể đây là thứ đồ chơi ông trời sinh ra để hắn sử dụng vậy.

Ngay sau đó, Tần Trưng Thu bắt đầu dùng lực nắc mạnh, côn ŧᏂịŧ to lớn tiến vào vừa nhanh vừa dữ dội, khi nó đến nơi sâu nhất trong tiểu huyệt, lại rút ra toàn bộ rồi lại đâm vào. Tô Nguyễn bị đâm đến tan thành từng mảnh, vì vậy cô chỉ có thể cố gắng bám vào gương để chống đỡ. Trong lúc cô bị nhưng cú dập mạnh khiến đầu óc mơ mơ hồ hồ, cô dường như cũng cảm thấy chiếc gương đang rung lắc, hơn nữa chấn động không nhỏ. Lúc đầu cô còn tưởng rằng là do Tần Trưng Thu dùng sức quá mạnh, nhưng xem ra chấn động không chỉ do phía bọn họ dùng lực gây ra, mà bên trong gương hình như có vật nặng nào đó cũng đang rung động, khiến cho gương lắc lư không ngừng.

Bên trong gương có người sao? Tô Nguyễn bị suy nghĩ đột ngột của mình dọa cho một trận, như vậy thì cũng thật sự rất kỳ quái, hơn nữa nghĩ như thế nào cũng không thể xảy ra được.

Suy nghĩ này chỉ ở trong đầu Tô Nguyễn trong một thời gian ngắn, bởi vì người đàn ông phía sau dường như đã nhận ra cô không chú ý, đâm cô nhiều lần như một hình phạt, đâm cho cô mất hồn mất vía, thần trí đều sắp bay lên trên chín tầng mây trời rồi.

Lòng bàn tay Tần Trưng Thu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Tô Nguyễn, đặt lên bụng dưới của cô. Lúc đầu, Tô Nguyễn không biết hắn sẽ làm gì, nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng mỗi khi hắn đâm sâu toàn bộ vào trong cơ thể, dươиɠ ѵậŧ trong bụng cô sẽ nhô lên một điểm nhỏ, điều này không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng có thể dùng tay sờ, có thể cảm nhận được hình dáng của cự long.

Mẹ ơi! Tần Trưng Thu thực sự đâm đến bụng cô rồi, nhận thức này khiến Tô Nguyễn vừa thích vừa thẹn, trên mặt càng ửng hồng. Cô nhìn Tần Trưng Thu, cũng là bộ dáng vô cùng hưởng thụ, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt xuống trán.

“A!... Ưʍ... Ba ba... Ưʍ.. Em sắp rồi!...”

Tô Nguyễn bị kɧoáı ©ảʍ ngày càng mãnh liệt lấp đầy, rất nhhắn đã đạt đến cao trào.

Dươиɠ ѵậŧ của Tần Trưng Thu bị hoa huyệt co rút nhanh chóng bao bọc, sau đó ngâm trong dâʍ ŧᏂủy̠ đang cuộn trào, vô cùng thoải mái, Tần Trưng Thu nặng nề thở dốc bên tai cô. Hắn không vội dập thêm một lần mãnh liệt nữa mà chậm lại để cảm nhận trọn vẹn cơn cực khoái này.

Hai người có cơ hội nghỉ ngơi, Tô Nguyễn thở hồng hộc, cố gắng từ trong không khí lấy lại một ít tỉnh táo cùng sức lực. Đột nhiên, có ba tiếng gõ vào gương.

Tô Nguyễn lúc này bám trên gương, cảm giác là rõ ràng nhất, cô kinh hãi, mặc kệ thân thể suy yếu sau cơn cực khoái, từ trong gương bật ra, dựa vào trên người Tần Trưng Thu, Tần Trưng Thu ổn định đỡ lấy cô, ôm lấy eo cô.

Một giây sau, Tô Nguyễn chỉ cảm thấy như bị sét đánh, đông cứng tại chỗ.

Giờ khắc này, tất cả gương đều thay đổi, không còn là tấm gương có thể phản chiếu bóng dáng của mình trước kia, mà đã trở thành tấm gương hai chiều có thể từ bên trong nhìn ra bên ngoài, từ bên ngoài nhìn vào bên trong.

Thanh Minh ngồi bên ngoài căn phòng đang chăm chú xem kịch hay bên trong.

Mà trước gương mà Tô Nguyễn đã nằm sấp và làʍ t̠ìиɦ với Tần Trưng Thu cũng có người, họ là Trình Mặc Tư và cô gái đó. Họ cũng khỏa thân, khuôn mặt của cô gái đầy quyến rũ sau khi đạt cực khoái, cô ta đang bám trước gương như đang thở hổn hển. Trình Mặc Tư đang nhìn chằm chằm vào họ, đôi mắt đầy tà khí và dâʍ ɖu͙©.

“Xin chào, vừa rồi hai người chơi vui vẻ không?” Trình Mặc Tư nói với họ với một nụ cười trên khuôn mặt.

Tô Nguyễn nhắm mắt lại, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Trên thực tế, cô vẫn đang bị sốc nặng, bên trong căn phòng trong suốt này không có nơi nào che thân. Cảnh ân ái vừa rồi của cô và Tần Trưng Thu nhất định bị bọn họ nhìn thấy hết, bản thân cũng sớm đã xuân quang đại tiết rồi, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô cũng đã bị nhìn thấy hết rồi.

Vậy còn Tần Trưng Thu, Tần Trưng Thu có biết chuyện này không? Tô Nguyễn vội vàng ngẩng đầu mở to hai mắt, muốn nhìn ra chút cảm xúc trong đôi mắt của hắn, khi nhìn thấy Tần Trưng Thu bình tĩnh nhìn Trình Mặc Tư, cô liền hiểu.

Đó là một trò chơi tìиɧ ɖu͙© dành cho những người giàu có và cô chỉ là một con rối bị thao túng. Thần sắc Tô Nguyễn rất nhanh trở nên sa sút, cô cúi đầu, theo bản năng muốn dùng tay che thân thể. Nhưng cô hoàn toàn trần trụi, đôi tay của cô không thể ngăn cản bất cứ thứ gì, ngược lại động tác đó còn khơi dậy du͙© vọиɠ ngứa ngáy của mọi người.