Chương 22: Quá Ngây Thơ Sẽ Dễ Bị Tổn Thương

Tô Nguyễn ngủ đến buổi chiều, mới bị chiếc bụng đói đánh thức. Cô vội vàng bò dậy, hâm nóng phần mì còn thừa từ sáng để ăn, lại cảm thấy có chút không ngon miệng, muốn ăn chút gì đó ngon hơn. Nhưng cô chỉ có một mình, một mình đến nhà hàng thưởng thức món ăn cảm thấy thật cô đơn, hơn nữa cô còn dễ bị người ta soi mói, cô không muốn bị người khác dùng đủ loại ánh mắt để nhìn mình.

Làm sao bây giờ, Tô Nguyễn nghĩ đến một cách thỏa hiệp, đi siêu thị mua đồ, một mình nấu đồ ăn ngon, tay nghề của cô cũng không thua gì bên ngoài!

Tô Nguyễn thay một chiếc váy sau đó vui vẻ đi ra ngoài.

Vị trí căn hộ rất tốt, vừa ra cửa liền thấy siêu thị Walmart. Cô đi tới đi lui trong khu thực phẩm tươi sống, nhanh chóng chọn món ăn cho tối nay, làm món ức bò hầm cà chua và súp kem nấm, vừa ngon lại có thể dưỡng nhan, coi như là phần thưởng cho sự vất vả của hai ngày qua.

Đúng vậy, kim chủ ba ba lại gửi tiền cho cô, đây là một bước tiến lớn đối với mục tiêu tiểu phú bà của Tô Nguyễn. Vì vậy, cô muốn buông thả bản thân một hôm! Không phải ngày nào cũng được tự do tự tại như thế này! Tô Nguyễn tâm trạng rất tốt, bước chân cũng trở nên rất nhanh nhẹn, vừa đi vừa kéo xe hàng, tung tăng trông như một nữ sinh đại học trẻ trung.

Đến quầy hoa quả trong khu trái cây nhập khẩu, thời điểm này có rất ít khách hàng mua sắm tại đây, chỉ lác đác vài bóng người. Anh đào đặt ở bên trong, Tô Nguyễn đành phải đậu xe đẩy hàng bên cạnh kệ thứ nhất, một mình đi vào chọn.

Những quả anh đào chất lượng tốt, căng mọng và to, Tô Nguyễn tập trung chọn vài hộp có hình thức đẹp nhất rồi ôm vào lòng, chuẩn bị quay về. Nhưng vừa quay đầu lại liền đυ.ng phải một l*иg ngực rộng rãi vững chắc.

“Thực xin lỗi!” Tuy rằng Tô Nguyễn bị đυ.ng phải có chút choáng váng đầu óc, nhưng lập tức hướng đối phương lễ phép xin lỗi.

“Em không sao chứ?” Giọng nói của người đàn ông rất dịu dàng, nhưng lại có vẻ xen lẫn… một chút ngả ngớn.

Tô Nguyễn ôm chặt những quả anh đào, mới có chút thời gian đáp lại câu hỏi của người đàn ông, khi cô vừa định ngẩng đầu lên nói rằng mình không sao, lại nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, tất cả biểu cảm trên mặt đều đông cứng lại.

Là Trình Mặc Tư! Thực sự tình cờ gặp anh ở đây. Tô Nguyễn mím môi, theo bản năng lùi lại một chút.

Trình Mặc Tư cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, gần như nắm bắt được những thay đổi trên biểu cảm của cô, anh cảm thấy buồn cười, ánh mắt bên dưới cặp gọng kính màu vàng cũng dần dần biến hóa.

Anh cúi người, cách Tô Nguyễn vài tấc: "Em sợ anh như vậy sao?"

Hơi thở ấm áp của người đàn ông quấn quanh cô, nhưng Tô Nguyễn không hiểu sao cảm thấy xung quanh cô có một luồng ớn lạnh, người đàn ông này rất nguy hiểm, cô phải cách anh càng xa càng tốt, Tô Nguyễn nghĩ trong lòng.

“Vẻ mặt của em thật lạnh lùng.” Người đàn ông lại lên tiếng, tựa hồ nghĩ đến một màn thú vị nào đó, khóe miệng hơi nhếch lên, ác ý nói: “Vẫn là biểu cảm rêи ɾỉ bên dưới thân Tần Trưng Thu đẹp hơn. "

Tô Nguyễn không thể tin ngẩng đầu nhìn anh, đây là siêu thị người ra vào tấp nập, anh lại nói ra những lời dâʍ đãиɠ như vậy, hơn nữa còn không có chút nào kiềm chế thanh âm của mình, nếu như lúc này có người đi ngang qua bọn họ, nhất định sẽ có thể nghe rõ mồn một không sót chữ nào, cô có chút tức giận, Trình Mặc Tư tuy nhìn có vẻ lịch sự nhưng thực chất lại là một tên bại hoại.

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ và phẫn nộ của Tô Nguyễn bởi vì không thể phản bác, Trình Mặc Tư cảm thấy rất thú vị, như vậy tốt hơn nhiều so với khuôn mặt lạnh lùng của cô vừa rồi.

“Tôi phải đi rồi, xin anh tránh đường cho.” Tô Nguyễn muốn mau chóng rời đi, tránh dây dưa cùng với người đàn ông này. Nhưng khoảng cách giữa các giá hàng khá hẹp, anh lại vừa vặn ở giữa, dáng người cao lớn của anh chiếm rất nhiều diện tích, nếu Tô Nguyễn chen lấn đi qua, cô sợ sẽ vô ý đυ.ng phải anh.

Tô Nguyễn vẫn còn hơi sợ khi tiếp xúc thân thể với một người đàn ông như vậy.

Thật đáng tiếc khi Trình Mặc Tư dường như không hiểu lời nói của cô, không hề đáp lại. Tô Nguyễn chần chờ vài giây, sau đó quyết định xoay người đi một vòng. Khi cô quay đầu lại, giọng nói của Trình Mặc Tư từ phía sau vang lên, lần này, mặc dù giọng điệu của anh vẫn như trước, nhưng lại lạnh lẽo như băng, gần như làm cứng cổ họng của Tô Nguyễn, khiến cô không thể thở được.

"Em cho rằng Tần Trưng Thu sẽ luôn coi em như bảo bối sao? Quá ngây thơ sẽ rất dễ bị tổn thương đấy, bảo bối bé nhỏ."

Tô Nguyễn không muốn tiếp chuyện với người phía sau nữa, cô nhanh chóng thanh toán hóa đơn và quay trở về nhà.

Khi cô bước vào cửa căn hộ, trái tim đập thình thịch của cô lúc này mới bình tĩnh lại.

Nguyên liệu trong tay cũng không có tâm trạng chế biến nữa, trong đầu Tô Nguyễn tràn ngập những gì Trình Mặc Tư vừa nói.

Thật ra Tô Nguyễn cũng không ngây thơ cho rằng Tần Trưng Thu sủng ái cô là yêu cô, cô rất hiểu ý nghĩa của từ bao dưỡng . Chỉ là khi bị người ta thẳng thừng trực tiếp rõ ràng như vậy, cô vẫn có chút khó chịu từ tận sâu trong đáy lòng.

Đêm nay nhất định không ngủ được.