Chương 23: Hà Dĩ Phong

Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ, kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng, Tô Nguyễn mở to đôi mắt gấu trúc trằn trọc trở mình trên giường, quả nhiên cô mất ngủ rồi.

Tô Nguyễn đã đếm đến con cừu thứ năm trăm hai mươi tám, nhưng cô vẫn không thể chợp mắt, suy nghĩ nếu đổi cừu thành bánh bao thì có tác dụng như video trên mạng không.

Được rồi, đếm cái gì cũng đều giống nhau, không thể ngủ được...

Chỉ cần Tô Nguyễn nhắm mắt lại, đầu óc sẽ rối bời, vô luận có thả lỏng bản thân như thế nào, cuối cùng cũng vô ích.

Ài, cô lặng lẽ thở dài trong đêm tối duỗi năm ngón tay ra cũng không thể thấy được.

Cuộc sống thật khó khăn, nhưng ngày mai thức dậy sẽ là một ngày tốt lành, đây là tín ngưỡng sống của cô từ trước đến nay. Giống như mỗi đêm buồn tủi khi cô mới bước chân vào nơi làm việc, khoảng thời gian đó cô thực sự rất khổ sở, chẳng phải cô cũng gặp được Tần Trưng Thu, người đã đưa cuộc đời cô sang một trang mới sao.

Thuyền đến cầu tự khắc sẽ thẳng, Tô Nguyễn một mực tin tưởng, ôm ý nghĩ này, cô nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, mới bất giác chìm vào giấc ngủ.

Cô có một giấc mơ rất dài, trong đó là một vùng biển hỗn độn bao la. Cô ở giữa đó, nổi lên không được mà chìm xuống không xong, một con cá voi đang thong thả bơi bên cạnh cô. Trong biển không có âm thanh cũng không có ánh sáng, nhưng không biết vì sao lúc nào cũng có một tia sáng ấm áp ôm lấy cô, chiếu sáng sưởi ấm nước biển băng giá, đột nhiên, cô không còn sợ hãi đối với biển sâu đen kịt nữa.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nổi lên mặt nước, bầu trời trong xanh ánh nắng dễ chịu. Điều đầu tiên Tô Nguyễn nhìn thấy là khuôn mặt đẹp trai của một người đàn ông, đôi mắt cậu đang cười, trong mắt chỉ có cô.

A... là cậu trai trẻ dịu dàng đó.

Chính là chàng trai đã rất xấu hổ sau khi nhặt được miếng dán núʍ ѵú, viện rất nhiều lý do để đưa cô về nhà, thậm chí còn cho cô một miếng sô cô la ngọt ngào.

Sự ngọt ngào trong cuộc sống của Tô Nguyễn không quá nhiều, nhưng chàng trai đó đã hào phóng tặng cô một nắm kẹo trong một đêm gió nhẹ.

Hà, Dĩ, Phong.

Tô Nguyễn khẽ thì thầm cái tên đó, bị sự dịu dàng toát ra từ người con trai trước mặt làm cho lóa mắt, từng bước một đi tới gần cậu, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Đôi môi của Hà Dĩ Phong cũng rất đẹp, môi đỏ răng trắng, khóe miệng tươi cười nhếch lên, mang theo một tia ấm áp. Bọn họ răng môi chạm vào nhau, hơi thở của họ thân mật có thể nghe được, đó là một bức tranh vô cùng lãng mạn.

Họ hôn nhau một lúc lâu, hơi thở của Tô Nguyễn dần trở nên có chút không ổn định, cô tách môi ra khỏi Hà Dĩ Phong ra để hít thở không khí. Nhưng thiếu niên lại cúi người tới gần, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng Tô Nguyễn, khéo léo quấn lấy đầu lưỡi của Tô Nguyễn. Cậu cẩn thận thưởng thức đôi môi thơm của Tô Nguyễn, nước bọt của hai người không ngừng từ khóe miệng tràn ra. Tô Nguyễn lén lút mở mắt nhìn cậu, cánh tai như ngọc của Hà Dĩ Phong đã đỏ bừng.

Ngay khi Tô Nguyễn còn đang say sưa, một vật cứng rắn đè lên tiểu huyệt của cô, còn mơ hồ tỏa ra sức nóng. Tô Nguyễn đương nhiên biết đó là cái gì, cô vẫn bình tĩnh bất động, lặng lẽ đưa bàn tay nhỏ mềm mại của mình xuống dò thám, nắm lấy mệnh căn của Hà Dĩ Phong. Thiếu niên còn đang đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng với Tô Nguyễn, đột nhiên dươиɠ ѵậŧ của cậu bị người khác giữ chặt, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng, bên môi truyền ra một tia thở dốc không kiềm chế nổi.

Tô Nguyễn cách một lớp quần xoa nắn vật cứng của cậu, chẳng mấy chốc, đũng quần của Hà Dĩ Phong bị đẩy lên thành một cái lều nhỏ. Lúc đầu cậu còn tiếp tục động tác hôn, nhưng dần dần cậu không kiềm chế được ham muốn của mình, Hà Dĩ Phong hơi tách môi Tô Nguyễn ra, xoa xoa mặt cô, sốt ruột nói: “Nguyễn Nguyễn, cho em nhé?”

Tô Nguyễn gật đầu, Hà Dĩ Phong được sự cho phép của cô, rất kích động, cậu nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo của Tô Nguyễn, lại nhanh chóng cởϊ qυầи áo của chính mình.

Hà Dĩ Phong cảm thấy cơ thể của Tô Nguyễn chỗ nào cũng là mỹ cảnh, với dáng người đầy đặn, eo thon, bộ ngực trắng như tuyết, thậm chí cả lông dưới thân rậm rạp, cậu cũng cảm thấy nó trông giống như một khu rừng nhỏ dễ thương. Cậu hôn đầṳ ѵú của Tô Nguyễn, dùng răng cắn lấy nhũ hoa của cô, Tô Nguyễn không chỉ bị lông tơ đâm vào trên ngực làm cho ngứa, mà âʍ ɦộ cũng ngứa đến không xong rồi...

Khi Hà Dĩ Phong đưa tay đến hoa huyệt của Tô Nguyễn, lỗ nhỏ của cô đã hoàn toàn ẩm ướt hỗn loạn rồi. Cậu dường như vẫn còn hơi non, côn ŧᏂịŧ đỉnh lấy huyệt khẩu, do dự không đi vào, chỉ dám chọc vào phần thịt mềm bên cạnh.

Tô Nguyễn bị động tác chậm chạp của cậu giày vò cho có chút tan vỡ , cô thở hổn hển: "Dĩ Phong, mau vào đi, mạnh mẽ thao chị... ưʍ... a..."

Hà Dĩ Phong nghe được lời nói của Tô Nguyễn, cũng không do dự nữa, dươиɠ ѵậŧ trực tiếp tiến vào trong cơ thể cô, Tô Nguyễn cuối cùng cũng thỏa mãn, trong khoảnh khắc hai người gần nhau, cả hai đều phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Sau khi Hà Dĩ Phong tiến vào Tô Nguyễn, cậu như cá gặp nước, những động tác ngây ngô trước đây đều do cậu tự học, cậu di chuyển trong cơ thể cô hết lần này đến lần khác, âʍ ɦộ của Tô Nguyễn cũng tích cực hút lấy cậu khiến eo cậu tê rần. Ngay lập tức đã muốn bắn ra, rất nhanh cậu không thể nhịn được nữa, bắn một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh đυ.c ngầu vào hoa huyệt của Tô Nguyễn, có chút nóng bỏng, huyệt đạo của Tô Nguyễn bị kí©h thí©ɧ co rút lại một chút.

Tô Nguyễn đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ bị cậu xâm nhập, lại phát hiện cậu xuất tinh quá nhanh, ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện cậu vì căng thẳng mà đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt có chút xấu hổ, a... đàn ông mà bắn sớm thì có cần được an ủi không? Hay là tiếp tục im lặng để cậu bình tĩnh lại và lấy lại vinh quang? Trong lòng Tô Nguyễn âm thầm suy nghĩ, không dám biểu hiện ra ngoài.

Nhưng Tô Nguyễn không ngờ được rằng, mặc dù cậu bắn ra rất nhiều, nhưng dươиɠ ѵậŧ của cậu lại không có chút nào mềm đi, vẫn là khúc côn ŧᏂịŧ to lớn rắn chắc, cậu lại tiếp tục tiến công, lần này so với lần trước thành thạo hơn rất nhiều, cậu tách hai chân Tô Nguyễn ra, dươиɠ ѵậŧ thô dài qua lại đưa đẩy, mang theo chất lỏng vừa mới bắn vào, cùng với dịch hoa của chính Tô Nguyễn, khoảng trống giữa hai chân Tô Nguyễn đã bị dươиɠ ѵậŧ của cậu làm cho mền yếu không chịu nổi.

Sau khi làm một lúc, Hà Dĩ Phong lại lần nữa bắn một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể của Tô Nguyễn. Bây giờ chắc là xong rồi, Tô Nguyễn mệt mỏi nghĩ. Nhưng mà, dươиɠ ѵậŧ của cậu vẫn cứng rắn như chưa hề xuất tinh, gân xanh nổi lên, khi cậu lại cắm vào hoa huyệt của Tô Nguyễn, Tô Nguyễn ngay cả khí lực suy nghĩ cũng không có, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.

Hà Dĩ Phong không biết đã xuất tinh bao nhiêu lần trong cơ thể Tô Nguyễn, vừa xuất tinh vừa hỏi bên tai Tô Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn có thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em không?”

Tô Nguyễn thẹn đỏ bừng mặt, không để ý tới câu hỏi của cậu, chỉ là đưa mặt giấu vào trong ngực của cậu.

Bọn họ làʍ t̠ìиɦ rất lâu, lâu đến mức Tô Nguyễn không có khái niệm về thời gian, cô chỉ nhớ lúc cuối nhìn thấy bụng dưới hơi sưng lên, to bằng bụng bầu ba tháng, bên trong tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Hà Dĩ Phong đã bắn vào.

Hà Dĩ Phong lại lần nữa đưa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vào trong huyệt của Tô Nguyễn, lúc này tiểu huyệt đã sưng tấy không thể lấy ngậm được bất cứ dịch thể nào nữa, thứ nước trắng đυ.c không ngừng chảy ra.

Hà Dĩ Phong hỏi: “Nguyễn Nguyễn, chị còn muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em không?”

Tô Nguyễn theo bản năng lắc đầu, trong miệng nghẹn ngào: “Ô ô ô... không cần nữa... chị không nuốt nổi nữa... ưm ưʍ...”

Cứ như vậy lắc đầu, hình ảnh trước mắt Tô Nguyễn bắt đầu vỡ vụn, đột nhiên biến thành một bộ dạng khác, hiện ra trước mắt cô chính là trần nhà mờ mịt cùng đèn chùm chạm trổ kiểu cổ điển treo trên cao.

Khóe miệng Tô Nguyễn khô khốc, cô vỗ trán, cầm lấy nước trên tủ đầu giường uống hai hớp, dần dần tỉnh lại.

Hóa ra đó là một giấc mộng xuân... Một giấc mộng chân thực như vậy, Tô Nguyễn nghĩ đến hình ảnh mình cùng Hà Dĩ Phong lật tới lật lui, trong bụng cô bị trút đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ, chẳng trách tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hà Dĩ Phong bắn mãi không hết, ngoài đời thật làm gì có ai như thế...

Sau đó, Tô Nguyễn chạm vào bên dưới huyệt nhỏ... Được rồi, lại đi thay một chiếc qυầи ɭóŧ khác vậy, cô đứng dậy và ra khỏi giường.

Chỉ có điều, tại sao lại có cảm giác mất mát? Tô Nguyễn vội vàng lắc đầu, rũ bỏ những thứ hỗn độn trong đầu. Tóm lại, ngày mai là một ngày mới, đừng nghĩ lung tung về nó nữa!