Chương 13.2: Đi theo anh Thời Dã rất an tâm

Lúc này đã là ngày thứ tư của tận thế, rất nhiều người dường như đã hết lương thực, bởi vì tận thế bắt đầu từ buổi tối, hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa, trên đường có rất nhiều cửa hàng bị mở toang cửa sổ, mơ hồ thấy được đồ vật bên trong rơi rớt đầy đất.

Lúc này Lâm Ngư mới phát hiện ra, trong thành phố đã cắt điện, không biết là từ khi nào, liền lên tiếng hỏi, Tần Thời Dã trả lời: “Đã cắt điện từ ngày hôm qua, anh đã dùng máy phát điện.”

Lấy điện thoại ra nhìn một chút, phát hiện ngay cả internet cũng không còn, không có điện, không có đồ ăn, lại không có tin tức, mấy điều này khiến cho mọi người không còn đường gì xoay xở, cũng may hiện tại còn chưa cắt nước, bằng không sợ rằng con người lại càng không thể sống.

Lâm Ngư có chút nghi hoặc:”Vì sao lại không có điện và internet?” Nếu chỉ xuất hiện xác sống thì sẽ không như vậy, dây điện các thứ vẫn tốt mà.

Tần Thời Dã suy đoán nói: “Có thể là có thứ gì đó mà chúng ta không biết ảnh hưởng.”

Khả năng toàn cầu đều bị toàn bộ thứ không biết tên này ảnh hưởng, còn may là những người không biến thành cương thi đều sẽ có được dị năng, những động vật, thực vật, vi sinh vật, không khí và nước từ từ đều bị ảnh hưởng, có điều trạng thái bày ra không giống nhau.

Có thể hiểu thế này, đại khái là tận thế có thể kết thúc.

Hai người xuống xe ở một nơi hẻo lánh, nơi này là một phố buôn bán trong thành phố, nhưng lại chưa tới trung tâm thành phố, xác sống đi lung tung trên đường cũng nhiều hơn so với vùng ngoại ô, nhưng cũng không tới mức một nhóm lớn, phân giải cả một đám, rất nhanh đã quét sạch không còn một mảnh.

Bên cạnh là một cửa hàng đồ ăn vặt, đồ bên trong đều bị lấy đi hết, ngoài cửa hàng đồ ăn, những cửa hàng gia dụng lân cận cũng đều bị người dân gom hết đồ, những cửa hàng ở đây đa phần đều không dự trữ quá nhiều hàng hóa, nếu không sẽ không có gì mới mẻ, vì vậy, nơi này có thể nói là không có tác dụng gì.

Tần Thời Dã: “Phía trước có một cái trung tâm thương mại, nơi đó hẳn là sẽ có rất nhiều đồ.”

Ánh mắt Lâm Ngư đảo qua vài vòng, nhìn thấy một cửa tiệm bị mở tan hoang, đồ bên trong còn khá đầy đủ, nên liền cất bước đi vào, có điều sau khi thấy rõ thứ bán trong đó là gì, Lâm Ngư liền đỏ mặt, vội đi ra ngoài, lúc đi ra còn đυ.ng phải Tần Thời Dã đang đi vào sau cậu, Tần Thời Dã nhìn quanh một vòng, trong giọng nói còn có ý cười: “Hóa ra là Tiểu Ngư thích những thứ này, được rồi, những đồ này anh chưa thu thập, vẫn là Tiểu Ngư chu đáo.”

“Anh đừng nói!” Lâm Ngư tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Ai thích chứ, anh thích mới đúng mà?”

Đây là một cửa hàng bán đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, trên kệ bày các loại đồ dùng tình thú tạo hình độc đáo, gậy mát xa, trứng rung, súng giả, khóa tay các thứ, cần gì đều dó, còn có các loại áo mưa tình thú, hạt xoắn ốc....Bên cạnh còn có các loại trang phục tình thú đa dạng, mấy cai tai, đuôi lung tung rối loạn, trên mặt đất cũng rơi rớt không ít đồ, có thể thấy được đã có người vào đây lấy vài món đồ.

Tần Thời Dã không chút đỏ mặt: “Ừm, anh thích.” Nói rồi vung tay lên, thu hết đồ chơi tình thú vào không gian, Lâm Ngư lập tức nhào lên nắm lấy cổ áo hắn: “Thu lại để làm gì! Đại biếи ŧɦái!”

Bị nam nhân nhìn đầy thâm ý, Lâm Ngư bèn dẫm lên chân hắn một cái, quay đầu đi ra khỏi cửa hàng, nếu có thể, cậu muốn dán lên trán Tần Thời Dã một đống phù chú không được ham mê sắc dục.

Tần Thời Dã ôm lấy tiểu mỹ nhân đang giận dỗi: “Anh ngửi thấy mùi ngọt ngọt, chúng ta đi qua xem thử đi?”

Lâm Ngư không nói gì, chỉ nhấc chân đi theo hắn.

Lúc tới cửa của cửa hàng đóng chặt, cửa hàng này có biện pháp đảm bảo an ninh khá tốt, trang bị hai lớp cửa, vậy nên không thể phá cửa đi vào, có điều nó không ngăn được dị năng của Tần Thời Dã, cửa rất nhanh đã bị phân giải, bên trong là một cửa hàng bánh kem, Lâm Ngư đi vào trong, trong phòng bếp có một ít khuôn đúc bánh kem, đồ dùng các thứ, còn có cả máy trộn bột.

Lúc trước khi thu thập đồ dùng Tần Thời Dã không nghĩ đến mấy món đồ ngọt linh tinh, Lâm Ngư vừa nhìn thấy những đồ này, hai mắt đều sáng lên: “Em sẽ làm bánh ngọt!”

“Ừm.” Tần Thời Dã thu hồi các món đồ đó lại, đi ra ngoài như vậy, đúng là có thể phát hiện một vài món đồ trước kia không nghĩ tới.

Lúc sau hai người đã tới được trung tâm thương mại kia, các loại lương thực, rau củ, thịt đã không còn, có cũng chỉ còn một vài thứ rơi rớt trên đất, vô cùng đáng tiếc, các loại mì ăn liền và đồ ăn nhanh linh tinh đều bị lấy đi hết, Lâm Ngư nhìn thấy trên kệ hàng còn dư lại ít mì nấm và mì hải sản, bất mãn nói: “Hai vị em thích nhất sao lại bị dư lại!” Nói rồi tự mình đem những gói mì còn thừa lại để vào trong không gian.

Lâm Ngư thích ăn mì gói thanh đạm một chút, vì như vậy có thể húp nước súp, nếu nước súp quá mặn sẽ phải đổ đi.

Khu đồ ăn vặt còn dư lại một ít, những món Tần Thời Dã thu thập toàn là chà bông, bánh mì, các món giúp ăn no linh tinh, còn những loại như kem để ăn vào mùa hè, khoai chiên, rong biển, que cay hắn không hề có ý định thu thập, bởi vì bản thân hắn không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng Lâm Ngư thích, nên đã chọn lấy mấy món mình thích ăn bỏ vào trong không gian, Tần Thời Dã thầm ghi nhớ lại, về sau có cơ hội sẽ tìm cho cậu nhiều một chút.

Lâm Ngư có một loại cảm giác được mua sắm miễn phí, cảm giác rất sướиɠ, mua hết bao lớn bao nhỏ mà không phải trả tiền, loại cảm giác này ai lại không thích?

Có điều cư dân quanh đó đều biết nơi này có một trung tâm mua sắm, sau khi đi một vòng không phát hiện thêm đồ gì, hai người liền chuẩn bị rời đi.

Ngồi lên xe, nhìn trời có vẻ còn khá sớm, Lâm Ngư bèn hỏi: “Anh Thời Dã, chúng ta có đi tiếp vào bên trong không?”

Tần Thời Dã xem qua bản đồ được chụp lại trên điện thoại: “Chúng ta đi qua khu xưởng bên kia xem thử, nói không chừng sẽ có đồ tốt.”

Lâm Ngư gật gật đầu, mặc kệ đi tới đâu cũng được, đi theo anh Thời Dã rất an tâm.