Chương 14.1: Dám nhìn Tiểu Ngư như vậy, đúng là không cần mắt nữa.

Trên đường phố buôn bán này, hai người không hề nhìn thấy người nào, có lẽ là vì, những người có gan ra ngoài đều đã lấy đồ vật rồi đem về, còn những người không có gan ra ngoài thì sẽ vẫn không ra đây.

Đi tới khu xưởng bên này, lại gặp được mấy người khác cũng tới đây tìm đồ, dù sao nơi này có rất nhiều nhà xưởng khác nhau, còn có một nhà xưởng sản xuất thực phẩm lớn, ở nơi này sẽ có thể tìm được nhiều đồ hơn so với những chỗ khác.

Mấy người này đang thu thập đồ vật thì thấy hai người Tần Thời Dã và Lâm Ngư đi tới, không khỏi cảnh giác liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó vội vàng đem những món đồ mình lấy được rời đi.

Lâm Ngư cảm giác được bọn họ đang đánh giá mình, bèn bĩu môi nói: “Chẳng lẽ họ lo rằng chúng ta sẽ cướp đồ của họ à?”

Lúc tận thế vừa bắt đầu, nhân tính còn sót lại, người với người đều là nước sông không phạm nước giếng, sau này mới bắt đầu lục đυ.c với nhau, làm tổn thương lẫn nhau, ngay cả Tần Thời Dã cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, hai người bọn họ còn chưa làm gì, có điều nhìn qua liền mơ hồ hiểu được, nói với Lâm Ngư: “Sợ là những người này đã tự coi nơi đây là địa bàn của mình, không vui khi người khác tới.”

Lâm Ngư hừ một tiếng: “Họ cũng không phải chủ nhân thật sự ở nơi này, còn muốn độc chiếm à?”

Vừa nói xong, lại có mấy người nữa từ bên trong xưởng thực phẩm đi ra, trong đó có một người đàn ông tóc vàng có vẻ là người cầm đầu lớn tiếng nói: “Nơi này là địa bàn của tụi tao, những người khác không được tới gần!”

Lâm Ngư: “Anh nói của anh thì chính là của anh à?”

Người tóc vàng đùng đùng nổi giận: “Mày biết đại ca tụi tao là ai không, không mau cút thì đừng trách bọn tao không khách khí!”

Lâm Ngư khẽ cười một tiếng: “Vậy kêu lão đại của anh ra nhìn một cái.”

Đám người kia đến gần, người tóc vàng nhìn thấy rõ mặt của Lâm Ngư, trong mắt ánh lên một tia ngạc nhiên, rồi lộ ra ánh mắt da^ʍ tà nói: “Ồ, tên nhóc này lớn lên cũng không tồi, muốn gặp đại ca tụi tao, vậy phải để ông đây chơi trước......A!”

Chỉ thấy đôi mắt hắn đột nhiên biến thành một cái huyệt đầy máu, hóa ra là Tần Thời Dã đã phân giải tròng mắt của hắn, khiến cho bên trong đột nhiên trào ra máu tươi, ánh mắt Tần Thời Dã vô cùng lạnh lẽo, dám nhìn Tiểu Ngư như vậy, đúng là không cần mắt nữa.

Lâm Ngư hơi ngây ra một chút, không dám nhìn nhiều, xác sống không giống với người sống, Tần Thời Dã thấy cậu hơi nhắm mắt lại, liền ôm lấy cậu vào lòng: “Đừng sợ.”

Cho tới nay Tần Thời Dã chưa từng bày ra dáng vẻ máu lạnh vô tình trước mặt Lâm Ngư, vừa không do không khống chế được nên mới ra tay, khi phục hồi tinh thần lại mới nhớ tới khả năng sẽ dọa Tiểu Ngư sợ.

Lâm Ngư lắc lắc đầu: “Em sao có thể sợ anh.”

Có câu ....., trong tình hình tận thế này, nếu ra tay không kiên quyết một chút, còn nhân từ nương tay, vậy sẽ là tự hại mình, có điều cậu thấy anh Thời Dã ra tay vô cùng lưu loát, thuần thục, không giống như lần đầu tiên, đoán chừng trước khi tận thế công việc của anh Thời Dã cũng không bình thường.

Mấy người bên kia lập tức bị dọa, hoàn toàn không biết sao lại thành ra như vậy, nhìn thấy người tóc vàng đau đớn lăn lộn trên đất, một người sắc mặt tái nhợt nói: “Có phải do tụi mày giở trò quỷ không? Tụi mày chờ đó, để xem đại ca bọn tao giáo huấn tụi mày như thế nào!”

Nói xong những lời đe dọa, mấy người liền nơm nớp lo sợ đỡ người tóc vàng nhanh chóng trốn đi.

Tần Thời Dã: “Đi thôi, vào xem thử xem.”

Lâm Ngư cảm giác tay nam nhân ôm cậu rất chặt, nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh Thời Dã lại không có cảm giác an toàn à?

Cậu chủ động đặt ra một đề tài: “Anh Thời Dã, anh nói xem tên đại ca kia có đến không?”

Tần Thời Dã không cần nghĩ cũng biết: “Sẽ đến.”

Hai người đi vào xưởng sản xuất thực phẩm, Tần Thời Dã lại nói: “Những người này vừa nhìn liền biết trước tận thế là một đám côn đồ, lưu manh, anh nhớ rõ gần đây có một cái trại tạm giam, đều nhốt những kẻ phạm tội nhẹ, đoán chừng sau khi tận thế những người còn sống đã chạy thoát, tên đại ca này, ghét nhất là bị người khác làm cho mất mặt, vì vậy sẽ tới để củng cố vị trí cho mình.”

Cảm giác giọng của anh Thời Dã có phần dịu dàng, Lâm Ngư nghĩ, đây là đang an ủi cậu sao, cậu cũng không có yếu ớt đến vậy, có lẽ trong mắt anh Thời Dã cậu là một tiểu phế vật phải được bảo vệ cẩn thận, là người yêu của mình, phải cẩn thận chăm sóc cậu.

Lâm Ngư rướn người hôn hắn một cái, Tần Thời Dã hơi sửng sốt, sắc mặt cũng lập tức trở nên dịu dàng, liền giữ mặt tiểu mỹ nhân hôn thật sâu.

Bởi vì hơi thở mạnh mẽ mang theo chút xâm lược của nam nhân phả vào khiến mặt Lâm Ngư hơi đỏ lên, chân cũng có chút mềm nhũn.