Chương 14.2: Vì Tiểu Ngư tạo ra một chốn đào nguyên thơ mộng

Đây đang là bên ngoài......Lâm Ngư liền đẩy Tần Thời Dã ra,

Tần Thời Dã buông Lâm Ngư ra, lại nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái, đột nhiên có một cái bóng hiện ra trước mặt hai người, ánh mắt Tần Thời Dã trở nên lạnh lẽo, liền quay đầu phân giải một ngọn lửa đang bay tới.

Người tới kia lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hắn còn không kịp thấy rõ mọi chuyện là như thế nào, đã thấy ngọn lửa mình ném ra không còn nữa, vì vậy lại phủi tay ném ra một quả cầu lửa về phía hai người.

Hóa ra kẻ gọi là đại ca kia lại là một người có dị năng, trách không được vì sao lại kiêu ngạo tới vậy, có điều mới đầu năng lực của giả dị năng rất yếu, quả cầu lửa này chỉ lớn khoảng một nắm tay, tốc độ cũng không nhanh, Tần Thời Dã có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Sắc mặt người đó liền biến đổi: “Giả dị năng?”

Đáng giận! Đó là dị năng gì? Vì sao có thể làm quả cầu lửa của mình biến mất?

Y cắn răng dùng sức ném một lần ra ba quả cầu lửa, đây đã là cực hạn của y, kế tiếp sẽ không thể sử dụng dị năng, vậy mà một đòn này lại bị nam nhân cao lớn kia nhẹ nhàng giải quyết.

Lúc này Tần Thời Dã cũng không còn kiên nhẫn chơi trò anh ném tôi phá với y, liền vung tay lên, phân giải hết tóc của người kia: “Cút, lần sau sẽ là cơ thể của mày.”

Người nọ cuối cùng cũng ý thức được đã lấy trứng chọi với đá, vừa rồi hắn nghe nói đôi mắt người tóc vàng không còn nữa, liền lao tới muốn nhìn xem kẻ nào lại to gan như vậy, phải giáo huấn một chút, một đám người bọn họ chạy ra khỏi trại tạm giam, bởi vì người bên trong đều đã bị xác sống cắn, lúc chậy ra chỉ còn có mười mấy người, bọn họ chiếm lấy nơi có vật dụng phong phú này, những người tới sau đều bị bọn họ đuổi đi, không ngờ lại thua trong tay hai người này.

Người này lập tức mỉm cười: “Người anh em, hai người cứ thoải mái chọn, tôi không làm phiền nữa.” Nhưng sau lưng hắn lại lén ra hiệu cho người của mình, ý bảo cũng nhau lên, một người không được, một đám người lẽ nào lại không khống chế được hai người sao?”

Giữa lông mày Tần Thời Dã cau lại, hiện lên vẻ không kiên nhẫn, đã cho mặt mũi còn không cần!

Hắn nhéo nhẹ Tiểu Ngư đang sung sướиɠ hóng hớt, ấn người vào trong lòng, không cho cậu xem cảnh tượng bên ngoài.

Mười mấy người đột nhiên vây tới, trong chớp mắt tất cả đều ngã xuống đất, Tần Thời Dã đã phế đi mỗi người bọn họ một cái chân, trong lòng hắn không có quan niệm đạo đức gì, chỉ là vì Tiểu Ngư còn đang có ở đây, nên mới không gϊếŧ người, có điều què một chân, muốn sống được ở tận thế này cũng rất hoang mang.

Tần Thời Dã ngửi mùi hương thơm nhẹ trên người Lâm Ngư, át đi mùi máu tươi chung quanh, hắn sớm đã hiểu rõ quy tắc khi tận thế, nhưng hắn nguyện ý vì Tiểu Ngư tạo ra một chốn đào nguyên thơ mộng.

“Cút!”

Những người này tuy rằng rất đau đớn, nhưng vẫn cố sức bỏ chạy, trên mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ hoảng sợ, ác, ác ma! Dù bọn họ là những kẻ phạm tội phải vào trại tạm giam, nhưng cũng chỉ là những tội nhỏ nhặt như ăn trộm ăn cắp, mà nam nhân kia, thật sự sẽ gϊếŧ bọn họ!

Tầm nhìn Lâm Ngư chỉ còn lại khuôn ngực rộng rãi của nam nhân, bèn giãy giụa một chút, lại bị một bàn tay to giữ phía sau ót lại, đành phải từ bỏ, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những người đó, Lâm Ngư yên lặng ôm eo Tần Thời Dã, không cần nhìn cũng biết Tần Thời Dã có thể hạ gục bọn họ trong nháy mắt.

Tần Thời Dã cảm nhận được động tác của người trong lòng, bèn cúi đầu dỗ dành cậu: “Tiểu Ngư, anh không có gϊếŧ người, chỉ dạy dỗ họ một chút.”

Lâm Ngư nhẹ nhàng nói: “Em biết, anh không cần lo!” Cảm giác việc gϊếŧ người đối với anh Thời Dã rất dễ, trước kia hắn không phải là sát thủ đó chứ? Nếu anh Thời Dã là sát thủ, với thân thủ của hắn, đoán chừng sẽ là một sát thủ nổi tiếng trong giới.

Bởi vì không nhìn thấy, Lâm Ngư không có việc gì để làm, bèn ngồi suy đoán lung tung,

Tần Thời Dã phân giải hết các vết máu xong mới buông Lâm Ngư ra, có điều vẫn vòng tay ôm lấy cậu, Lâm Ngư nghi hoặc nhìn hắn một cái, người cũng đã chạy, còn không đi lấy đồ à?

Nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng Lâm Ngư hơi cong lên, rướn người hôn lên hắn một chút: “Được chưa?” Nam nhân này, còn muốn có người dỗ dành hắn.

Lúc này Tần Thời Dã mới buông cậu ra, nắm lấy tay tiểu mỹ nhân đi tới kho hàng.

“A! Cái bánh kem chocolate này ăn ngon quá đi! Có điều hiếm quá, lúc em còn đi học, một tháng em mới dám bỏ tiền ra mua một lần.” Lâm Ngư nhìn cái bánh kem mà cậu thích, hưng phấn nói với Tần Thời Dã, “Bánh chà bông! Cái này ăn cũng rất ngon, hơn nữa lại không quá hiếm, trước kia em thường hay mua, nhưng không phải là loại này.