Chương 14.3: Vừa là ba, vừa là anh trai lại vừa là chồng

Ánh mắt Tần Thời Dã vẫn luôn dõi theo tiểu mỹ nhân đang ríu rít nói: “Ừm, đều thu lại nhé?”

Lâm Ngư cầm lấy một hộp bánh kem: “Lấy một ít ăn cho đỡ thèm thôi, chúng ta đã có nhiều đồ như vậy rồi, để lại cho người sau một chút sẽ tốt hơn.”

Tần Thời Dã không tỏ ý phản đối, Tiểu Ngư vui vẻ là được.

Lúc đi sâu vào bên trong một chút, đột nhiên kệ để hàng hơi rung động, xém chút đổ xuống người Lâm Ngư, Tần Thời Dã nhanh chóng kéo người lại gần, tránh được cái kệ, liền cảm nhận được mặt đất dưới chân hơi rung chuyển, Tần Thời Dã vội bế Lâm Ngư lên, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, trực tiếp phân giải bức tường kho hàng để chạy thoát.

Lâm Ngư bị Tần Thời Dã ôm giống hệt như một đứa trẻ, ngồi trên khuỷu tay hắn, cậu biết đã xảy ra chuyện gì đó, nên ngoan ngoãn ngồi yên trên vai nam nhân, nhìn mặt đất kịch liệt rung chuyển, đồng tử hơi co rụt lại, động đất!

Hai người chạy tới một nơi trống trải, mặt đất vẫn đang không ngừng rung chuyển, Tần Thời Dã có tố chất thân thể tốt nên mới có thể bình tĩnh đứng vững, hắn không đặt Tiểu Ngư xuống, vươn tay xoa lưng cậu trấn an: “Động đất, Tiểu Ngư đừng sợ, nơi này không có nhà cao tầng, chúng ta rất an toàn.”

Lâm Ngư rầu rĩ ừ một tiếng, ôm lấy cổ nam nhân.

Tần Thời Dã cảm nhận được cảm xúc không vui của tiểu mỹ nhân, liền liên tục vỗ nhẹ lưng để dỗ dành một đứa trẻ dỗ cậu, hệt như đang an ủi một con mèo nhỏ.

Kiếp trước cũng từng có động đất, có điều Tần Thời Dã không ấn tượng sâu với nó, hiện giờ mới nhớ tới, tuy là động đất sẽ gϊếŧ chết một ít xác sống, nhưng điều đáng sợ nhất là, ban đầu xác sống trên đường không nhiều lắm, bởi vì có rất nhiều xác sống bị nhốt trong phòng không ra được, nhưng sau khi xảy ra động đất trên toàn cầu, không chỉ phá hủy đi nhiều di tích lịch sử, còn phá hủy hầu hết những tòa nhà cao tầng, những xác sống bên trong không bị đè chết, đều chạy hết ra đường, phạm vi hoạt động của con người lại lần nữa bị thu nhỏ thêm.

Mấy cái nhà xưởng không chắc chắn ầm ầm sụp xuống, mặt đất nứt ra, khắp nơi đều là các khe rãnh khổng lồ, nhìn rất đáng sợ, Lâm Ngư thấp giọng nói: “Vì sao ông trời còn không buông tha cho con người, đã tận thế còn có thiên tai, anh Thời Dã, có phải do con người phát triển không đồng đều, nên trái đất muốn thanh tẩy lại?”

Tần Thời Dã xoa nhẹ tóc cậu, nói ra một câu hiếm có: “Con người sẽ chiến thắng được khó khăn.”

Đời trước hắn là một giả dị năng trong căn cứ, không thuộc về bất kì quốc gia nào, là căn cứ tư nhân, lúc ở viện nghiên cứu, nghe thấy những nghiên cứu viên ở đó nói, căn cứ ở Đế Đô đã bước đầu nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh virus xác sống, tuy không thể hoàn toàn dẹp bỏ xác sống, nhưng ít nhất cũng là một bước tiến xa của nhân loại.

Động đất đã dừng lại, có điều trên mặt đất rơi rớt đầy đá vụn, hạt cát, Tần Thời Dã cũng không thả Lâm Ngư xuống, mà tiếp tục ôm cậu đi, tìm thấy xe của mình, chiếc xe việt dã này không uổng công hắn bỏ tiền ra tu sửa lại, trừ việc bị trầy xước một chút thì không hề hư hỏng chỗ nào, cũng may không bị rớt vào một khe nào, bởi vậy hai người một xe đều bình an vô sự.

Tần Thời Dã đặt nhẹ Lâm Ngư xuống ghế dựa: “Không biết có còn động đất nữa hay khong, chúng ta đừng về nhà, ngủ trên xe một đêm đi.”

Lâm Ngư ngoan ngoãn nói được.

Trời đã dần tối, không biết trên đường còn xuất hiện ra tình huống gì, vẫn là để tới sáng ngày mai hãy xuất phát.

Ghế sau mở ra tương đối rộng, nhưng loại xe này dù có mở rộng tới mấy cũng không khiến người ngủ cảm thấy thoải mái, có điều, Lâm Ngư cũng không để ý, lâu vậy rồi, cậu cũng đã đói bụng, trên cửa sổ xe đều được che bằng màn, vì vậy liền lấy từ trong không gian ra một cuốn vịt nướng nóng hôi hổi, đưa cho Tần Thời Dã một cái, tự mình cũng cầm một cái ăn,

Ngược lại là Tần Thời Dã, cảm thấy ngủ trên xe sẽ ủy khuất Tiểu Ngư: “Nếu không thì để anh lấy xe phòng ra nhé?”

Lâm Ngư nghe vậy liền nói: “Chỉ là ngủ một đêm, có gì đâu, không phải phiền toái như vậy, lỡ đâu có người để ý.”

Tần Thời Dã: “Có thể nói là dị năng không gian.”

Lâm Ngư: “Không cần!”

Tần Thời Dã: “Hay anh phân giải bên trong xe ra, mở rộng ra chút.”

Lâm Ngư: “Anh dám!”

Hắn không đau lòng, nhưng cậu không thể không đau lòng đâu!

Nếu nói có lý, còn có thể thuyết phục, nhưng Lâm Ngư ra sức cự tuyệt như vậy, Tần Thời Dã liền thuận theo ý cậu, có điều hắn vẫn xoa nhẹ mặt cậu một hồi, cái tính khí nóng nảy này.

Lâm Ngư vừa ăn một miếng lớn cuốn vịt nướng, vừa lẩm bẩm nói: “Anh Thời Dã, anh giống như một người ba già luôn nhọc lòng.”

Tần Thời Dã nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái: “Anh đây là vì ai hả?”

Vừa là ba, vừa là anh trai lại vừa là chồng.

Lâm Ngư cười hì hì, ăn xong cuốn vịt nướng, lại mò lại gần ôm lấy hắn làm nũng, hết dụi qua rồi đến cọ lại làm nũng với hắn. Bất luận là có chuyện quan trọng như nào, chỉ cần có tiểu mỹ nhân vừa đáng yêu lại mềm mại dỗ dành thì mọi thứ khác chỉ là tạm bợ.

Tần Thời Dã một bên ôm người, một bên ăn bánh cuốn vịt nướng, có ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, khóe miệng lộ ra một tia cười nhàn nhạt.

Hắn chìm đắm trong mùi hương của thiếu niên ấm áp ấy, không cần thứ gì khác ngoài cậu.