Chương 12: Nhớ tới đêm phá thân

Tạ Huyên nhìn nàng thật sâu, cái liếc mắt chứa đầy cảm xúc. Chàng cười tự giễu: “Ta cho rằng, chúng ta vốn đang tốt đẹp.” Nói rồi, chàng liền xoay người đi ra cửa.

Tiêu Kiểu Kiểu thấy được trong ánh mắt chàng là sự mất mát, ẩn dấu một cảm giác, thái độ Tạ Huyên đối với nàng có điều khang khác, khác chỗ nào nàng chưa kịp phát hiện.

Nàng chỉ ý thức được, nàng cần làm sáng tỏ vài việc cùng Tạ Huyên. Nàng nghiêm túc nói: “Tạ Huyên, ta có thể thề, trước nay ta chưa làm chuyện gì có lỗi với ngươi. Trước khi thành hôn không có, sau khi thành hôn cũng sẽ không.”

Tạ Huyên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng. Nghe được Tiêu Kiểu Kiểu thẳng thắn thành khẩn, trong lòng chàng rất vui. Nhưng nàng như vậy, ngược lại có vẻ chàng là người tâm tư xấu xa.

Tiêu Kiểu Kiểu yêu thích cái đẹp, thích người tướng mạo tốt, thích công tử tính tình tốt, từ thời thiếu nữ ai cũng biết tiêu chuẩn này của nàng.

Khi nàng chủ động mời gọi chàng, lời nói lớn mật, chàng cũng không khỏi từng nghĩ, có phải nàng từng bị người khác lén lút dạy dỗ qua hay không.

Nhưng nàng nói không có.

Tạ Huyên theo bản năng nguyện ý tin tưởng nàng, ngày thường Tiêu Kiểu Kiểu tuy cùng chàng vui cười diễn trò, nhưng nàng có nguyên tắc, sẽ không lừa gạt người. Bề ngoài thuận theo, kỳ thật nội tâm nàng quật cường kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng cúi đầu.

Nàng xem như cho chàng một lời giải thích vấn đề vừa rồi. Chàng lại cùng nàng so đo, thì lại thành keo kiệt đến không giống nam nhân. Nhớ tới bộ dáng nàng vừa muốn khóc lại phải kìm nén, chàng không đành lòng lạnh nhạt nàng nữa.

“Là ta không tốt, là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử của công chúa. Là ta tâm tư xấu xa.” Chàng đi qua cầm quần áo phủ thêm lên nàng vai, ngồi xuống mép giường cúi đầu xin lỗi, nhận hết lấy lời nàng mắng chàng.

Tiêu Kiểu Kiểu giãy giụa một chút, không thuận theo, không buông tha: “Đừng chạm vào ta, ta dơ.”

Tạ Huyên biết nàng còn bực bội, dùng một tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ta biết sai rồi, công chúa muốn đánh muốn phạt đều được. Tha thứ cho ta, đừng không để ý tới ta nhé.”

Tiêu Kiểu Kiểu hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý. Nhưng thân mình không hề giãy giụa sự đυ.ng chạm của chàng.

Tạ Huyên được một tấc lại muốn tiến một thước, xoa môi đỏ nho nhỏ của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nơi này có người từng hôn sao?”

Tiêu Kiểu Kiểu vốn định lại nói cái gì đó chọc tức chết chàng, nhưng nhìn thấy nhu tình trong đáy mắt Tạ Huyên, cuối cùng cũng chẳng nói được gì. Nàng thành thật lắc đầu.

“Vậy cho ta, được không.” Tạ Huyên cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi mở ra khớp hàm của nàng, đi vào sờ soạng thăm dò.

Hơi thở chàng che trời lấp đất mà đến, mang theo hương thơm thanh mát nhàn nhạt. Tiêu Kiểu Kiểu mở to hai mắt, nhìn Tạ Huyên, chàng nhắm mắt, lông mi thật dài quét qua mặt nàng.

Đây là lần đầu tiên Tạ Huyên hôn môi nàng. Nói ra thật xấu hổ, bọn họ tuy giao hoan mấy lần, nhưng môi răng quyến luyến thế này vẫn là lần đầu.

Nam nữ giao cấu là bản năng tìиɧ ɖu͙© nguyên thủy, hôn môi là ham muốn tình ý kết hợp.

Tựa như khách nhân đến thanh lâu tìm hoan mua vui, bọn họ sẽ tận tình tiết dục ở trên người kỹ nữ, nhưng tuyệt không sẽ cho kỹ nữ một cái hôn thân thiết triền miên. Mặc dù hôn, thì cũng là giả vờ, tăng tình thú, làm cho có lệ.

Tạ Huyên động tình hôn nàng, là sinh tình ý với nàng sao. Tiêu Kiểu Kiểu nghĩ như thế.

Tạ Huyên nhận thấy được nàng không chuyên tâm, hút lấy lưỡi nàng một chút, lại liếʍ mυ"ŧ thật sâu, đem nước bọt của mình mớm sang miệng nàng.

Tiêu Kiểu Kiểu bị chàng hút liếʍ đến cả người nhũn ra, tự giác mà tiếp được nước miếng của chàng, nuốt xuống.

Hai người ngã lên giường, Tạ Huyên ôm lấy hai má Tiêu Kiểu Kiểu, càng làm cho nụ hôn thêm sâu, làm như muốn hút ra vị ngọt của nàng.

Tiêu Kiểu Kiểu ôm lấy cổ chàng, đáp lại chàng nhiệt tình.

Trong người có ta, trong ta có hơi thở của người, so với hoan ái còn thân mật hơn nhiều.

Thật lâu sau họ mới tách ra, Tiêu Kiểu Kiểu lúc này môi đỏ hơi sưng, nhu nhược yếu ớt thở phì phò. Nàng dựa ở trong lòng ngực Tạ Huyên, nhỏ giọng hỏi: “Chàng… chàng trước kia đã hôn người khác sao rồi sao?”

Tạ Huyên cúi đầu: “Không có.”

Tiêu Kiểu Kiểu trộm cười, lại hỏi: “Đêm tân hôn kia, chàng cũng là lần đầu tiên?”

Tạ Huyên ngắn gọn mà trả lời :“Ừ”.

Tiêu Kiểu Kiểu kiêu ngạo: “Trách không được nhanh như vậy, chỉ làm ta đau.”

Tạ Huyên cười: “Về sau ta học được cách làm nàng sướиɠ rồi, không phải sao.”

Tiêu Kiểu Kiểu hừ nhẹ một tiếng: “Từ chỗ nào học được?”

Tạ Huyên hiếm khi ngượng ngùng, mờ mịt đáp: “Xem sách, thỉnh giáo bạn tốt.”

Lời này chàng nói chính là thật sự. Đêm tân hôn nhìn thấy công chúa nhỏ gợi cảm mà ngây ngô đáng yêu, ngoan ngoãn nằm ở dưới thân chàng, trong lòng không có khả năng không một chút gợn sóng.

Nhưng chàng từng nghe qua chuyện tình yêu phong lưu của nàng, cùng Trạng Nguyên, Thám Hoa, cùng thư sinh đi ứng thí, họa sư cung đình, nghe được nhiều nhất vẫn là cùng với tên hoạn quan kia.

Tuy nói đương thời dân gian phóng khoáng cởi mở, nam nữ không quá bị ngăn cản, tự do yêu đương. Nhà chồng không yêu cầu nữ lang thủ trinh, thậm chí sau khi kết hôn, phụ nhân đi ra ngoài yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cũng không ít.

Như triều đại trước, quý phi và thái y yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, truyền tới dân gian, mọi người không những không kinh ngạc, ngược lại cười bỏ qua.

Nhưng Tạ gia dù sao cũng là thế gia đứng đầu dân chúng, Tạ Huyên càng là đích công tử maf Tạ gia tỉ mỉ bồi dưỡng, thanh cao quý trọng, không giống những người kia.

Trước khi thành hôn, Hoàng Hậu sợ Tạ Huyên trong lòng khúc mắc, cũng từng ẩn ý tiết lộ cho Tạ gia, công chúa tuy ham chơi nhưng là nữ lang có chừng mực. Thân mình nàng vẫn trong sạch.

Nhưng trong lòng Tạ Huyên không tin. Đêm đầu chàng thấy Tiêu Kiểu Kiểu giường đệm trúc trắc, cho là nàng giả vờ. Chàng không muốn dạo đầu, lập tức tiến vào chủ đề, nói thẳng là muốn phá vỡ mặt nạ dối trá của nàng.

Chàng không nghĩ tới công chúa nhỏ này là thật sự đơn thuần. Chàng đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ của nàng, tiến vào đường hoa chưa bao giờ bị người phóng tinh đến.

Máu xử nữ theo dươиɠ ѵậŧ chàng chảy xuống.

Chàng chịu không nổi sự chặt khít của nàng, bắn rất nhanh. Công chúa nhỏ đau cũng không kêu ra tiếng, chỉ cắn môi, nước mắt theo khóe mắt rỉ ra, thấm ướt gối đầu.

Chàng có chút hổ thẹn cùng hối hận, lời đồn đúng là toàn thứ không thể tin. Nhưng công chúa nhỏ này cũng thật lợi hại, dạo chơi trong vạn bụi hoa, thân thể cũng không bị nhúng chàm.

Tuy hành sự thô bạo, nhưng rốt cuộc chàng ham muốn cơ thể nàng, chàng là lang quân đầu tiên của nàng.

Chàng chưa từng dỗ dành yêu chiều nữ lang nào, trước kia các quý nữ theo đuổi, chàng rất lý trí. Vậy nên chàng không bỏ đi mặt để dỗ công chúa được, cũng chỉ hạ giọng trấn an, kêu nhũ danh nàng, Kiểu Kiểu.

Đây là nhũ danh chỉ có người thân mật mới có thể gọi, cực kỳ riêng tư.

Nhìn nàng khóc, tim chàng cũng có cảm giác thất bại. Chàng càng hy vọng nàng sướиɠ mà khóc, không phải là chịu khổ hình, khóc ướt gối đầu.

Nhưng rất mau chàng phát hiện ra, có lẽ chàng chỉ có thể làm nàng đau, nàng quá không ngoan. Gả cho người, còn một mình chạy ra bên ngoài, cùng biểu ca đi uống rượu, uống rượu chơi bời, còn bị chàng và chúng bạn tốt bắt gặp.

Mặt mũi sĩ diện của chàng đều bị nàng làm mất hết.

Tức giận muốn chết, chàng lại ngại lễ nghi phong độ không thể phát tác. Phạt nàng trên giường, nàng còn gọi sai tên, thân mình phóng đãng nở rộ, sung sướиɠ đến không chịu được.

Nàng là nữ lang có lời nói việc làm không quy củ nhất chàng từng gặp. Nhưng nguyên tắc cư xử lại có quy củ hơn hết so với tất cả mọi người.

Nàng trong sạch, thật sự trong sạch. Nàng nói uống rượu, thì chỉ là uống rượu. Hoạn quan của nàng, cũng chỉ là hoạn quan.

Tất cả đều là ý tứ trên mặt chữ. Nàng khác hẳn thế gia quý nữ ra vẻ đoan chính mà chàng từng gặp.

Tâm tư thuần túy, hành sự từ tâm, sống thanh cao mà thẳng thắn.