Chương 13: Tâm sự

Khi Tiêu Kiểu Kiểu và Tạ Huyên ở bên nhau, phần lớn là quấn quýt trên giường, hoặc là hai người sẽ trêu chọc, diễn trò, đối chọi gay gắt. Rất ít khi mở rộng lòng mình, tâm sự chân thật.

Nhưng mấy khi được như giờ, Tiêu Kiểu Kiểu mượn cơ hội hỏi chàng: “Sao trước kia chàng không hôn ta?”

Tạ Huyên: “…”

“Do thói ở sạch của chàng, chê ta?” Tiêu Kiểu Kiểu nhịn không nói ra mấy chữ thô tục.

Tạ Huyên không nói lời nào, cam chịu.

Tiêu Kiểu Kiểu cúi đầu, trợn mắt nói nhỏ: “Vậy đêm tân hôn sao không chê, còn ngủ với ta?”

Tạ Huyên trả lời: “Kia không giống nhau.”

“Như thế nào mà không giống nhau?” Tiêu Kiểu Kiểu thừa thắng xông lên.

Tạ Huyên thật nghiêm túc: “Hôn nàng và quan hệ với nàng, ý nghĩa không giống nhau.”

Tiêu Kiểu Kiểu cười duyên: “Ý nghĩa không giống nhau? Ở chỗ nào?”

Tạ Huyên quay mặt đi, không muốn nàng thực hiện được ý đồ, chàng không trả lời nàng.

Kỳ thật trong lòng hai người đều biết rõ ràng. Giao hợp là tiết dục, hôn sâu, lại là động tình.

Tiêu Kiểu Kiểu không biết người khác ra sao, nhưng nàng biết, Tạ Huyên khẳng định là vậy.

Nghĩ nghĩ, nàng lại tủi thân nói: “Chàng cũng không ở lại nằm cùng với ta, vừa mới ngủ xong đã muốn đi.”

Tạ Huyên kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là ta quen sống một mình, không quen nằm ngủ có người khác bên cạnh.” Nói xong lại bồi thêm một câu: “Ban đêm ta đi nghỉ, trong phòng cũng không có người hầu hạ.”

Quý tộc thế gia, khi đi ngủ đều có người hầu ở trong phòng thay phiên trực đêm, phòng khi chủ tử có yêu cầu cần đến.

Như tỳ nữ Đào Chi, Liễu Mầm hay Ngôn Khanh cũng thường nghỉ ở giường dưới chân nàng. Tiêu Kiểu Kiểu không thể so đo đo được.

Nàng tò mò hỏi: “Bởi vì nha đầu muốn bò lên giường kia?”

Tạ Huyên nói: “Cũng không hẳn.”

Chàng trả lời như vậy, Tiêu Kiểu Kiểu cũng không ngoài ý muốn, Tạ Huyên vốn ưa sạch sẽ, lại hay bắt bẻ, lòng dạ còn cao ngạo, một chút không như ý thì trưng cho người ta gương mặt lạnh lẽo. Ai mà có thể hầu hạ nổi chàng, đúng là xứng đáng sống cô độc quãng đời còn lại.

Nhìn chàng thường ngày một bộ dạng cao quý, ai cũng chướng mắt. Năm mười mấy tuổi, lông vừa mới mọc đã bị tiểu tỳ theo dõi, muốn bò lên giường. Từ đó sinh ra khúc mắc, cảm thấy hạ nhân bôi nhọ chàng, nên không cần hạ nhân hầu hạ ban đêm.

Cả người đều là bệnh công tử, sống được cũng thật mệt. Tiêu Kiểu Kiểu thầm nghĩ.

Nhưng chàng muốn cưới vợ, lẽ ra phải cưới đích nữ thế gia danh môn.

“Nếu chàng cưới Thôi Viện thì sao?” Tiêu Kiểu Kiểu hỏi chàng: “Chàng cũng sẽ lạnh nhạt nàng như vậy à?”

Tạ Huyên biết nàng hỏi về việc sau khi thành hôn chàng vẫn không ngủ cùng nàng bao giờ.

Dựa theo tình hình thực tế mà hồi đáp : “Sẽ không đâu .”

Thôi Viện là đích nữ của Thôi gia, đoan trang khéo léo, coi trọng nhất lễ nghĩa. Hai nhà là thế giao, liên hôn đã có trăm năm, chàng không thể không cho Thôi gia mặt mũi.

Tiêu Kiểu Kiểu lại không giống thế.

Tình hình Hoàng đế như nước chảy đá mòn, thế gia lại như làm bằng sắt. Nếu không có ích lợi chính trị, sĩ tộc sẽ không thông hôn cùng hoàng tộc, đặc biệt là Trần quận Tạ thị - sĩ tộc đứng trên đỉnh cao lại cùng hoàng quyền trị vì thiên hạ.

Tề Thuận Đế lấy binh quyền Giang Đông trao đổi, đưa nữ nhi duy nhất vào Tạ gia, còn thông báo công chúa xứng đôi với đích công tử tiếng tăm vang dội nhất.

Vậy mà vị công chúa này, không tuân thủ quy củ, tiếng “lành” đồn xa, hành sự phóng đãng. Nếu Tạ Huyên sau khi thành hôn chu toàn cho nàng như vợ cả, mới thật khiến người chê cười.

Mà Tiêu Kiểu Kiểu nghe chàng nói sẽ không, lại tức, mắng: “Ta biết chàng thấy ta dễ bắt nạt mà.”

Tạ Huyên miết khuôn mặt nàng đang tức giận đến hai má phình ra, cười: “Ta sẽ kiên nhẫn với nàng ấy nhất thời, sau đó lạnh nhạt nàng ta một đời.”

Việc này Tạ Huyên có thể làm được. Sĩ thứ không thông hôn, thế gia vì giữ gìn môn phiệt ổn định, đều liên hôn nội bộ. Vợ chồng bằng mặt không bằng lòng không hiếm thấy, lang quân phu nhân sau khi có con nối dõi tách ra mà ở cũng có.

Tiêu Kiểu Kiểu từ tức chuyển sang cười: “Ta đây thì sao?”

Ý cười trong mắt Tạ Huyên dần dần đậm thêm, khó có được ôn hoà nhẹ nhàng: “Trước lạnh nhạt nàng, nhưng sau này tính sẽ chịu đựng nàng một đời.”

Không nói được cái gì quá âu yếm, Tiêu Kiểu Kiểu lại cảm thấy trong lòng ngọt không thôi.

Nàng đột nhiên ý thức được, chính mình thật không tiền đồ, tức giận lâu thế, bị thiệt thòi tủi thân, dăm ba câu của Tạ Huyên đã dỗ được.

Nếu có lần sau, nàng không bao giờ muốn tha thứ dễ dàng như vậy cho chàng.

“Kia hai thị nữ hồi môn của ta…”

Tiêu Kiểu Kiểu còn chưa nói xong, đã bị Tạ Huyên lên tiếng ngắt lời.

“Ta chướng mắt, tống cổ các nàng đi ngoại viện sống.”

Tiêu Kiểu Kiểu mềm mại mà oán giận một câu: “Chàng khó hầu hạ quá.”

Nàng lo lắng, về sau, Tạ Huyên thích bắt lỗi, nàng lại thích tự do, sống chung mỗi ngày làm sao đây.

Tạ Huyên lại không nghĩ giống nàng, chàng vốn không thích người khác đưa nữ nhân cho mình, đặc biệt là Tiêu Kiểu Kiểu đưa. Chàng cười nghi hoặc nói: “Nàng muốn để cho các nàng hầu hạ ta?”

Tiêu Kiểu Kiểu vội vàng lắc đầu: “Không muốn.” Nàng nhăn cái mũi nhỏ xinh, thở dài: “Người này chàng chướng mắt, người kia không lọt vào mắt chàng, ta đang sợ ta hầu hạ chàng không tôt.”

“Nàng từng hầu hạ ta sao?” Tạ Huyên buồn cười hỏi, chàng ôm lấy eo nàng, tinh tế mềm mại, một tay có thể ôm hết: “Không phải ta vẫn luôn hầu hạ nàng à.”

Bắt đầu rồi, Tạ Huyên lại bắt đầu. Một cây hàng dâng trào hung mãnh chọc ở bụng nhỏ nàng, Tiêu Kiểu Kiểu bị chọc đến ngửa người ra sau.

Cũng không trách Tạ Huyên động tình, Tiêu Kiểu Kiểu chỉ bọc áo ngoài mỏng manh nằm ở trong lòng ngực chàng, áo buông lơi lỏng lẻo che không được da thịt trắng như tuyết.

Cần cổ thon dài, hai vυ" run run, hai điểm hoa mai hồng hồng nhô lên, rãnh ngực sâu như ẩn như hiện.

Du͙© vọиɠ chàng đã sớm nổi lên. Mới vừa rồi, khi hôn môi đã có phản ứng, nhưng chàng không đành lòng làm hỏng hứng thú nói chuyện phiếm của Tiêu Kiểu Kiểu, vẫn luôn chịu đựng.

Thậm chí sợ nàng phát hiện, lại sinh ra tức giận, cũng không dám đem hạ thể dựa vào người nàng quá gần.

“Công chúa, có thể sao.” Tạ Huyên thấp giọng mà cầu mong. Chàng tự biết việc vừa nãy là nhục nhã nàng, cũng không dám cưỡng bách nàng.

Tiêu Kiểu Kiểu thật sự tức giận, nhưng nói ra được thì hết giận. Chàng nghĩ cho nàng, nàng cũng không thể không cho. Chỉ là không thể cho dễ dàng đâu.

“Có thể. Nhưng ta có một điều kiện.” Tiêu Kiểu Kiểu sảng khoái mà hạ lệnh, Tạ Huyên giật mình.

Nàng nheo hai mắt lại, tươi cười ngọt ngào: “Chàng muốn, thì trước cởi hết xiêm y, thủ da^ʍ cho ta xem.”